“Thật quá đáng!” Tô Tuyết Tuyết hơi bĩu môi, oán trách nói, “Thật sự là quá đáng mà.”
“Tẩu tẩu không khóc.” Khâu Thúc Ý âm thầm thở dài, thử nhẹ nhàng vuốt đầu Tô Tuyết Tuyết, ôn nhu an ủi nàng.
“Về nhà đi, nơi đây nàng cũng không quen thuộc, lỡ lạc đường thì sao?” Giọng điệu hắn hết sức cẩn thận, cố gắng khuyên Tô Tuyết Tuyết trở về.
Thật sự không được, thì dù có trói cũng phải trói về nhà, tẩu tẩu của mình sao có thể cứ thế mà tiện nghi cho nhà người khác chứ!
Tô Tuyết Tuyết chợt cảm thấy không ổn, cái giọng điệu này, sao lại giống như dỗ trẻ con vậy?! Nàng gạt tay Khâu Thúc Ý ra, không vui nhìn hắn.
Nghĩ lại, quả thật đúng là như vậy, mình vừa rồi ngay cả cái ngõ nhỏ cũng không ra được, hơn nữa còn thiếu năng lực sinh tồn. Một trạch nữ như nàng, làm sao có thể tự lực cánh sinh ở cổ đại này chứ? Thôi, vẫn là tìm bậc thang mà quay về vậy.
“Tẩu tẩu, ta sai rồi có được không?” Khâu Trọng Đức tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn đuổi kịp, nói với Tô Tuyết Tuyết:
“Nàng còn ở ngoài này hóng gió một lúc nữa, Trư Đề Bàng thật sự sẽ cháy khét đấy.”
Tô Tuyết Tuyết thực sự kiệt sức rồi, nàng đã hoàn toàn cạn lời với Khâu Trọng Đức, với vị Nhị đệ này. Nàng hoàn toàn nhận mệnh, người này nói những lời đó, không phải là cố ý chọc tức nàng, cũng không phải cố ý trách móc nàng, hoàn toàn là một thứ hồn nhiên thiên thành chọc tức người ta đến chết mà không đền mạng, cái thứ hố cha ấy thôi. Tức giận với loại người này, chỉ tổ sớm thăng thiên.
Nhẫn nhịn! Phớt lờ! Chỉ có cách này mới có thể chống đỡ nổi cú sốc tinh thần mà cái hỗn thế yêu nghiệt này gây ra cho nàng.
Tô Tuyết Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, nói với hai người:
“Yên tâm, Trư Đề Bàng của các ngươi đang làm, thời gian cũng sắp có thể bắc nồi rồi.” Nàng một tay giật lấy tạp dề từ tay Khâu Trọng Đức, sau đó dựa vào trí nhớ đại khái mà đẩy cửa muốn đi vào sân nhà mình, kết quả…
“Tẩu tẩu, đi nhầm cửa rồi. Nàng muốn chạy sang nhà người khác làm tức phụ sao?! Không được đâu! Ông lão Trương nhà bên đã năm mươi mấy tuổi rồi đấy.” Khâu Trọng Đức vừa thấy Tô Tuyết Tuyết đi nhầm cửa, vội vàng hét lớn.
“Thế nào? Thế nào? Có tức phụ tự đưa đến cửa sao?” Tô Tuyết Tuyết vốn dĩ đã đẩy cánh cổng sân nhà người ta ra, đang cảm thấy không ổn, kết quả một ông lão lưng còng cúi người đi ra, nhìn Tô Tuyết Tuyết từ trên xuống dưới, người đã bước một chân vào trong sân, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra ngoài.
“Sao lại… sao lại xinh đẹp như vậy… Đều là phúc phận mấy đời ta tích góp giờ trời cho ta một lần sao?”
“Trương đại gia, đây là tẩu tẩu nhà ta, đi nhầm cửa rồi!” Khâu Trọng Đức lập tức chạy như bay đến mấy bước, thân thể cường tráng chen vào giữa cánh cửa, chắn giữa Trương đại gia và Tô Tuyết Tuyết, dùng thân hình vạm vỡ của mình ngăn lại ánh mắt si mê vì vẻ đẹp của Tô Tuyết Tuyết từ Trương đại gia.
“Tẩu tẩu, viện môn ở đằng kia, nàng phải nhận cho rõ.” Khâu Thúc Ý lúc này cũng có chút sốt ruột, rốt cuộc đây chính là chuyện đại sự bậc nhất, vội vàng ý bảo Tô Tuyết Tuyết đi theo mình, sau đó chỉ ra và xác nhận cửa cho nàng, nói nhà mình có biển số, lại còn dặn dò ngõ nhỏ tên là Quân Tử Hẻm, bọn họ là số 7, ngàn dặn vạn dò bảo nàng ngàn vạn lần đừng đi nhầm.
Tô Tuyết Tuyết quẫn bách không thôi gật gật đầu. Chờ khi Khâu Trọng Đức cùng Trương đại gia nói chuyện thêm vài câu, hắn lúc này mới vội vàng đuổi về, sốt ruột mà đóng cửa cài chốt, đối với Tô Tuyết Tuyết nói:
“Tẩu tẩu quả nhiên không thể đắc tội, đắc tội rồi hậu quả không dám tưởng tượng…”
Sắc mặt Tô Tuyết Tuyết tối sầm lại, người này… Lời này… Thái độ này… Thật sự làm nàng tức đến thổ huyết, tức đến ngất đi rồi, mà đối phương còn không hay biết là do hắn chọc tức.
Tô Tuyết Tuyết mặt mày đen sì trở về phòng bếp, thầm nghĩ thật đúng là loại người này vẫn nên tránh xa, bằng không thật sự sẽ bị hắn tức chết.
Quay lại phòng bếp nhìn qua, đã lâu như vậy, cũng coi như vừa đủ, nàng rắc thêm chút muối vào nồi hầm rồi đậy nắp, sau đó bắt đầu cho rau đã rửa sạch vào xào. Xào xong rau, nàng bày ra đĩa, rồi vớt món giò heo hầm nước sốt đã làm xong bày ra một bên. Cuối cùng, nàng xem thử cơm đã chín chưa, xới xong liền bưng mâm ra ngoài.
“Tẩu tẩu, ta tới, ta tới.” Khâu Trọng Đức ân cần chạy tới đỡ lấy mâm, dẫn nàng vào tiểu thính đường chuyên dùng để tiếp khách dùng cơm, giúp nàng bày biện đồ ăn. Tâm trạng rất tốt, hắn ngửi ngửi món giò heo hầm nước sốt, cảm thán nói:
“Thật thơm nha, tẩu tẩu, thật là hảo thủ nghệ.”
Tô Tuyết Tuyết liếc Khâu Trọng Đức một cái, tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi oán trách nói:
“Ngươi nếm cho kỹ đi, nếu có một chút vị cháy xém, ta liền chặt đứt cánh tay này của ta. Nếu không có, ngươi về sau đừng có nói cái loại lời đó!”
“Là…là…là…là… ta sai rồi.” Khâu Trọng Đức buồn bã gật gật đầu, thầm nghĩ đắc tội tẩu tẩu quả nhiên rất đáng sợ, vạn nhất về sau nàng không nấu cơm cho hắn thì sao, lòng hoảng hốt, hắn vội vàng nói:
“Làm gì có, tay nghề tẩu tẩu là tuyệt đỉnh xuất chúng!”
“Hừ.” Tô Tuyết Tuyết hừ lạnh một tiếng, đặt bát đũa xong xuôi, Khâu Thúc Ý và Khâu Quý Lăng cũng tụ lại.
Bốn người cứ thế ngồi xuống, Khâu Trọng Đức hùng dũng nhất, gắp miếng giò heo lớn nhất bỏ vào chén mình, hớn hở gặm lấy, còn Khâu Thúc Ý và Khâu Quý Lăng thì văn nhã hơn nhiều.
“Miếng giò heo này hơi lớn, hay là dùng dao cắt ra ba người các ngươi chia nhau ăn?” Kỳ thật Tô Tuyết Tuyết nàng bản thân không thích ăn giò heo lắm, liền mở lời hỏi ba huynh đệ bọn họ.
“Không được đâu, đến lúc đó vì chuyện này mà cãi vã thì không đáng, tẩu tẩu cứ ăn đi, ngon thật đấy!” Khâu Trọng Đức mở lời trước khuyên Tô Tuyết Tuyết.
“Nếu đã chia mỗi người một miếng rồi thì không nên tùy tiện thay đổi, như vậy không chỉ tẩu tẩu đã nhường nhịn vô ích, mà còn làm khó cho chúng ta. Chia nhiều chia ít, trong lòng mọi người đều sẽ không thoải mái. Trên đời này vốn dĩ không có sự chia đều thực sự, huống hồ mấy nhát dao xuống làm sao mà chia đều được?” Khâu Quý Lăng cũng mở lời, chuyện này không nói thì thôi, vừa nói là tới chuyện, lải nhải trách cứ Tô Tuyết Tuyết:
“Tẩu tẩu, nếu nàng cứ như vậy, e rằng nhà chúng ta sau này sẽ vô duyên với món giò heo này. Chẳng may nàng cứ kén ăn như vậy, e rằng nhà chúng ta không ít đồ vật đều không thể ăn được. Cái tật mua đồ của tam ca nàng hẳn cũng biết một ít, nàng cứ làm loạn như vậy, sau này nhà chúng ta e rằng ăn một bữa cơm cũng phải tranh cãi cả ngày, đó thật đúng là tội lỗi. Cho nên tẩu tẩu, vì gia đình hòa thuận, vì huynh đệ chúng ta hòa thuận ở chung, vì sinh ý lò gạch của nhà ta phát triển không ngừng, vì sau này không còn tranh cãi mãi về đồ ăn, nàng vẫn cứ ăn đi.”
Đúng là tội! Nàng có tội! Nàng ăn thì được rồi chứ gì?! Không có việc gì mà nói lắm lời như vậy làm gì?! Nàng không phải tự tìm việc thì là gì! Tô Tuyết Tuyết trong lòng hối hận vô cùng, thật đúng là ruột gan đều hối hận xanh lè.
Nàng gắp miếng giò heo nhỏ nhất đặt vào đáy chén mình, cúi đầu ăn cơm, trong lòng chất chứa nỗi bực dọc, thật đúng là nói chuyện trước đều phải tam tư, tứ tư, ngũ tư thậm chí thập tư đều phải suy xét kỹ càng, bằng không một câu vô ý, đều sẽ bị ba huynh đệ nhà này cằn nhằn mãi.
———-
“Vì sau này Tô Tô còn có quan hệ với mấy đệ phu, cộng thêm là Tô Tô cũng nhỏ tuổi nữa (mới 10 mấy tuổi hà) nên Mọt sẽ chỉnh lời thoại thành “Ta - nàng” để sau có tiến triển tình cảm cũng sẽ bớt ngượng khi đối thoại nha. Chứ còn nếu để thành “Ta - tẩu/ngươi v.v…” thì lại cảm giác hơi xa cách, hơi già nữa, sau mà có tiến triển tình cảm thì cũng khá là ba chấm…”
“Mọt cũng lần đầu edit truyện điền văn, không biết có edit hay không nữa, nhưng sẽ cố gắng vậy.”