Thành mục Đào Tiềm Trĩ đi tới một ngôi mộ lẻ loi trơ trọi, bên trong nằm một vị đồng đội biên quân chưa có quan tước gì, lúc trận vong chẳng qua chỉ là một tên Ngũ Trưởng, lão này mười sáu tuổi gia nhập biên quân bộ chiến doanh, tòng quân chừng ba mươi năm, tốn thời gian hai năm dựa vào may mắn giết chết một gã thiết kỵ Bắc Lương thăng làm Ngũ Trưởng, sau đó hơn hai mươi năm thời gian đều kẹt tại chức vụ Ngũ Trưởng này, ở trên chiến trường tới tới lui lui, chưa từng giết mấy người, nhưng nói cũng kỳ, trong làn tên mũi giáo cùng Diêm vương gia giao tiếp mấy năm nay, lại vẫn không chết, dưới trướng lão Ngũ Trưởng này chỉ có mười mấy thằng nhóc, mà sống sót đến giờ chỉ còn lại bốn tên, Đào Tiềm Trĩ là một người trong đó, từ bộ binh chuyển kỵ binh, một bước lên mây thăng đến Xung Nhiếp tướng quân, một tên làm tới bộ chiến thống lĩnh tòng ngũ phẩm, một tên trong số đó trở thành biên quân canh giữ trạm gác di động ưu tú có thể đếm được trên đầu ngón tay, tên cuối cùng quan chức còn hiển hách hơn cả Đào Tiềm Trĩ, gần như sắp trở thành trụ cột trong Bắc Mãng vương đình.
Lão Ngũ Trưởng rất sợ chết, thứ dạy cho những tân binh này không phải là làm sao anh dũng giết địch, mà là làm sao để sống sót lúc đánh giặc, ví dụ làm sao giả chết không lộ ra dấu vết, ví như ăn cắp của cải trên thi thể, làm sao đoạt chém thủ cấp kiếm quân công, nhưng một lính già vô lại có thể lĩnh một khoản bổng lộc về nhà dưỡng lão như vậy, ở trong một lần chiến đấu không nguy hiểm tới bản thân, lại chết, thay thủ hạ cản một đao hung ác của Bắc Lương, toàn bộ phía sau lưng đều bị rạch ra, lão chỉ là một bộ binh phổ thông của Bắc Mãng biên quân, nhuyễn giáp mà lão mặc dưới Bắc Lương đao vô cùng sắc bén vốn vô dụng, Đào Tiềm Trĩ cùng mấy đồng đội cùng tuổi khi đó còn trẻ tuổi, ôm lão Ngũ Trưởng đang hấp hối, không rõ vì sao lão già nghiện rượu như mạng luôn nói chết ở trên chiến trường là tốt nhất này, cũng không cần quan tài.
Lão Ngũ Trưởng trước khi chết lảm nhảm, cũng chưa nói tới cốt khí, chỉ là đau đến nước mắt nước mũi chảy đầy, nói một câu cuối cùng chính là con mẹ nó đau.
Ba mươi tên thân binh dòng chính từ Cô Tắc mang tới chỉnh tề tung người xuống ngựa, đứng ở đằng xa, trong đó hai người mỗi người gỡ xuống túi đeo lưng, một người lấy ra vài bình hảo tửu mà tướng quân dùng số tiền lớn mua được, ngoại trừ rượu cũng thấy không còn cái khác, một người khác lấy ra một xấp tiền giấy lớn quấn trong giấy dầu bao bọc, và cục đánh lửa cùng đưa cho tướng quân, sau đó mở ô, để che gió che mưa.
Đào Tiềm Trĩ ngồi xổm trước mộ phần, vung quyền đập nát một bình rượu, sáu bảy bình rượu trắng đắt tiền từ bên Ly Dương vương triều Giang Nam Đạo truyền vào Bắc Mãng tùy ý chảy xuôi, hoà nước mưa cùng rót vào lớp bùn đất trước mộ phần, Đào Tiềm Trĩ vung cây tạo lửa chuyên dụng trong quân, đốt giấy vàng, lẩm bẩm:
"Lão đầu, ngươi không có bản lãnh gì lớn, nhưng bản lĩnh giữ mạng của mấy người chúng ta đều là do ngươi dạy dỗ, lúc ấy nếu không phải là ngươi nói toàn bộ quân công của mình vô dụng, đưa hai thủ cấp cho Đổng Trác, người này đánh chết cũng không nở mày nở mặt như ngày hôm nay, không phải cuối cùng ngươi thay ta cản một đao, ta cũng không thể nào giúp ngươi chuẩn bị rượu ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play