Từ Phượng Niên nắm một nắm đất vàng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc mãng.
Kiếm mộ Ngô gia mặc kệ ai khen ngợi hay chửi bới thì vẫn thủy chung là cao cao tại thượng, hờ hững với giang hồ, đây là một địa phương rất cổ quái, trăm năm qua chỉ có ít ỏi không đến mười người ngoài có thể ra vào, trước sau chỉ có hai đời nổi danh nhất là Kiếm thần Lý Thuần Cương và Đặng Thái A, những kiếm sĩ còn lại đi tới Kiếm mộ rèn kiếm đạo, đều dựa theo quy củ Ngô gia lưu lại trong Kiếm mộ "Bái kiếm" cả đời.
Ngô gia bễ nghễ võ lâm như vậy, tất nhiên là có sức mạnh của nó, nếu chỉ dựa vào uy vọng cực lớn mà cửu kiếm phá vạn kỵ mang đến thì con cháu Ngô gia cũng không có khả năng nằm trên phần công đức mỏng này đến hai trăm năm, cho dù là tự phụ như Lý Thuần Cương thì cũng không phủ nhận Ngô gia trên con đường kiếm thế, trải qua mấy trăm năm không ngừng tích lũy vô số kiếm sĩ kinh tài tuyệt diễm, quả thật đã lên đến đăng phong tạo cực, từng bước lên trời.
Từ Phượng Niên nhớ rõ trên đường về Bắc Lương, lão đầu da dê từng nói Ngô gia yên lặng đã nhiều năm thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một người anh tuấn kiệt xuất tập hợp kiếm đạo đến đại thành, về phần Ngô Lục Đỉnh có thể gánh vác trọng đỉnh của gia tộc hay không, Lý lão đầu cũng không xem trọng, ngược lại lão cảm thấy nữ tử kiếm thị đeo cổ kiếm Tố Vương kia lại có hy vọng lớn hơn.
Ngoài ra, thuật dưỡng kiếm của Ngô gia cũng cực kỳ nổi danh, một mạch lên Côn Lôn, rời tay ngự kiếm, bất kể là hiệu suất giết người, hay là khí thái nên có của kiếm sĩ hàng đầu, đều rất xuất sắc.
Lúc ấy thế tử điện hạ tham lam oán thầm Đặng Thái A không có giác ngộ rằng người tốt phải làm đến cùng, thế mà chỉ tặng kiếm mà không lưu lại khẩu quyết dưỡng phi kiếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT