Trong rừng rậm, một thanh âm khàn khàn vang lên: "Tiểu tử, muốn chết à, còn không chạy! Không xong chạy mau!"
Xem ra đám hảo hán chặn đường ăn cướp này yếu hơn rất nhiều so với những người tối hôm qua, nhưng nhãn lực tốt hơn rất nhiều.
Khiến người ta bật cười nhất chính là thiếu niên kia trợn tròn mắt nhìn ba vị Ngư Ấu Vi Thư Tu Thanh Điểu, trước khi chạy trốn còn gắng mở cổ họng hét lớn: "Các vị tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn nhiều so với đám thần tiên cô cô của Thanh Dương Cung!"
Khóe miệng Ngư Ấu Vi nhếch lên, tiểu mâu tặc này thật đáng yêu, hơn nhiều so với đám ác hán xui xẻo ngày hôm qua.
Không biết từ khi nào, Thế tử điện hạ giục ngựa đi ra, cầm Tú Đông đao chặn lại Lữ Tiền Đường rút ra Xích Hà, vẻ mặt Ngư Ấu Vi cực kỳ vui mừng khó thấy, đó là một loại vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, chỉ thấy Thế tử điện hạ hai tay cầm Tú Đông Đao gác trên vai, cười ha ha nói: "Tiểu Sơn Tra?!"
Thiếu niên kia gần như sắp chui vào rừng rậm, đột nhiên dừng thân hình lại, quay đầu lại nhìn công tử ca xa lạ cưỡi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy có chút quen mặt, nhưng hắn làm sao lại quen biết con cháu phú quý khí phái như vậy, sao, trời má, không phải là ta lên bảng giặc cướp trong thành rồi chứ? Không thể nào, nhóm chúng ta ở trong mười ngọn núi Thanh Thành là nhóm không có địa vị nhất, ngay cả đại đương gia lão Mạnh đầu cũng không có tư cách bị nha môn dán bức chân dung lên tường thành, hơn nữa bởi vì thế mà đại đương gia kia tức giận đến không chịu nổi, cuối cùng đi rêu rao bậy bạ nói lão tử là sơn đại vương sớm nhất núi Thanh Thành, dựa vào cái gì không cho lên bảng?! Lão Mạnh đầu ta cũng từng bắt cóc mấy vị quan thái thái thiên kim tiểu thư trong huyện thành, không phải chỉ là cầm ngân lượng liền thả sao? Coi thường chúng ta hả?!
Thiếu niên non nớt khô vàng bị Thế tử điện hạ đặt biệt danh là Tiểu Sơn Tra sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vài lần, mới không dám xác định nói: "Từ Phượng Niên?"
Thế tử điện hạ nheo mắt phượng, nhếch môi, đến cả ánh mắt bắt bẻ của Thư Tu đều phải thất thần, Thế tử điện hạ như vậy thật sự quá mê người, đừng nói nàng là nữ tử thành thục ba mươi tuổi, có thể nói nữ nhân từ mười tuổi đến tám mươi tuổi đều sẽ động tâm, Từ Phượng Niên nhảy xuống ngựa mỉm cười nói: "Lẽ nào không phải, mới ba năm mà đã không nhận ra rồi?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play