Cho dù mỗi ngày chỉ có thể ngủ được một tiếng, Ngụy Kỳ Sâm vẫn bất cứ lúc nào tinh thần cũng cực kỳ tốt.
Hắn không lười biếng, cũng chẳng mỏi mệt, quần áo thay ra trong ngày nhất định phải giặt sạch phơi khô, ly thuỷ tinh đã dùng nhất định phải dùng khăn giấy lau sạch dấu nước, sách vở tài liệu không được gấp mép càng không được quăn góc, tuỳ theo thời gian, thể loại và tần suất sử dụng mà được sắp xếp, phân loại cẩn thận.
Buổi sáng thức dậy kéo cánh cửa tủ quần áo, ánh đèn vàng ấm trong ngăn tủ trắng sáng hắt ra, áo quần, áo trong áo ngoài đều được xếp chỉnh tề thành chồng, dùng cùng một loại mắc áo trắng xếp dọc bên cửa tủ. Trước cửa gương còn có thể phản chiếu rõ ràng thân ảnh, sạch sẽ sáng bóng, cứ như một bệnh nhân rối loạn cưỡng chế ở giai đoạn cuối. Thậm chí đến cả cà vạt, đồng hồ và khăn tay, những vật chỉ mang tính trang trí cũng được trưng bày theo kiểu cửa hàng chính hãng trong gian phòng thay đồ mười mét vuông này.
Ngụy Kỳ Sâm chưa bao giờ tốn công suy nghĩ chọn quần áo. Áo sơ mi trắng, vest đen, đồng hồ bạc, mỗi ngày đều cố định là phong cách tinh anh, thu dọn gọn gàng, thẳng tắp không nhăn, trong phòng phảng phất mang theo một chút khí tức ấm áp bình ổn, tựa như có người đang mượn cách này để che giấu sự lạnh nhạt và xa cách từ sâu trong tâm hồn mình.
Kiểu dáng, đường cắt, chi tiết đều khác nhau, nhưng người không quan sát kỹ sẽ chẳng thể nhìn ra. Chỉ khi trong đội có người suýt chút nữa vì một bộ quần áo giống nhau mà cãi nhau, người ta mới phát hiện: thì ra Ngụy đội mỗi ngày đều mặc giống hệt nhau.
Không giống như những người khác sáng sớm đi làm vội vàng mua đại mấy cái bánh bao, trứng gà hay sữa đậu nành lót dạ, Ngụy Kỳ Sâm tuy rằng ở đội hình sự có thể chịu được một tháng không gội đầu, nhưng một khi tinh tế lên, cũng có thể xắn tay áo nấu canh, tưới hoa, nuôi cá, ngắm hoàng hôn. Cuộc sống của hắn, thực sự rất nhàn nhã và tự tại.
Hôm nay đặc biệt dậy sớm hơn nửa tiếng, Ngụy Kỳ Sâm tự mình nấu cháo, luộc ức gà, cắt hành, chiên trứng, chậm rãi uống hết một cốc nước rồi ăn sáng xong mới lái xe đến cục tiếp tục công tác.
Trước đây, hắn luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất. Nhưng từ khi dọn vào làm cùng văn phòng với mọi người, tuy không chủ động tìm hiểu, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được sự lúng túng của tổ viên. Nếu hắn đến muộn sẽ làm chậm tiến độ đi làm chung của cả tổ; nếu hắn đến sớm thì mọi người cũng phải đi làm sớm theo hắn.
Mặc dù Ngụy Kỳ Sâm đã từng nhấn mạnh vô số lần rằng nếu không có vụ án lớn thì không cần tăng ca, nhưng phần lớn thời điểm, chỉ cần hắn không động, thì cũng chẳng ai dám động.
Vì thế, để làm một người lãnh đạo được lòng cấp dưới, trừ khi có vụ lớn, tiến độ gấp, thời gian hạn hẹp, còn không thì giờ đi làm và tan ca của Ngụy Kỳ Sâm dần trở nên giống người bình thường.
***
Đúng 8 giờ rưỡi sáng, Tần An đúng giờ xuất hiện trước cửa tổ hình sự. Hắn kiễng chân nhìn thấy bàn làm việc của Ngụy Kỳ Sâm vẫn còn trống, liền khom lưng, hạ giọng gọi: “Các anh em, tin lớn! Tin cực lớn!”
“Cái gì? Gì vậy? Gì cơ?”
Văn phòng vốn trầm lặng như bị một nồi dầu sôi đổ vào, bát quái bùng nổ, mắt ai nấy đều sáng lên, kèm theo âm thanh bánh xe ghế xoay ma sát sàn nhà loạt xoạt vang lên, toàn bộ tổ hình sự trong ba giây đã tụ tập quanh Tần An.
Lục Tiểu Viên mang đôi mắt thâm quầng cực lớn, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức đập đầu trở lại bàn làm việc, hữu khí vô lực lẩm bẩm một câu:
“Nếu cậu mà dám nói nhảm, tôi chắc chắn sẽ lấy máy tính đập chết cậu.”
Tối qua tan ca về nhà, nhưng bị Ngụy Kỳ Sâm mắng cho một trận, Lục Tiểu Viên đến giờ vẫn không phục, trằn trọc mãi không ngủ được, dứt khoát bò dậy tra tiếp vụ kem nền kia với các địa chỉ sản xuất trên toàn quốc. Sáng nay lúc ra khỏi nhà là đã gà gật ngủ gật, vừa vào đến văn phòng cô liền nằm bẹp luôn.
Tần An tối qua ngủ ngon, mắt sáng rỡ, thần thần bí bí nói: “Hôm qua đi hiện trường cùng chúng ta, cậu pháp y mới kia ấy, người tìm được hung khí ấy, mọi người biết cậu ta là ai không?”
Có người nói: “Không phải là đồ đệ mới của thầy Trần ở phòng pháp y sao? Người còn chưa được nhận chính thức đã được thầy ấy dắt lên khoe ở tổ mình vài lần, còn nói đã tìm được người kế thừa, bảo Ngụy đội đừng làm phiền thầy ấy nữa.”
Tần An đập tay cái “bốp”: “Đúng rồi, chính là cậu ta đó! Các cậu đoán xem, cậu ta với Ngụy đội có quan hệ gì?”
Trần Lâm hỏi: “Có thể có quan hệ gì chứ?”
Tần An: “Đoán thử đi, đoán đúng lần sau tôi mời mì gói.”
“Mì gói có thêm trứng không?”
“Dĩ nhiên là có!”
“Vậy thêm xúc xích không?”
“Thêm!”
Không khí sục sôi, Tần An lăng xăng như thể đám mì gói này không phải ăn chống đói, mà là bữa tiệc Michelin năm sao!
Nếu như Ngụy Kỳ Sâm mà biết, những lời dạy dỗ thấm đẫm tâm huyết của mình mỗi ngày cuối cùng lại bị một thùng mì gói mua chuộc hết thì không biết sẽ có tâm trạng gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không khí trong tổ rõ ràng sôi động hơn hẳn, mấy người còn đỏ cả mắt vì thức đêm nay đã bớt uể oải, bắt đầu có người giơ tay lên đoán:
“Là đàn em hồi đại học chứ gì.”
“Cậu nói vậy khác gì không nói. Ở đây ai mà chẳng cùng trường, Đại học Cảnh sát mười lăm người có thể đếm ra năm mươi cái tên học cùng. Tôi cũng là đàn em Ngụy đội đây này.”
“Đàn em thì sao? Khác ngành là khác số phận rồi. Người ta vừa ra trường đã làm đội trưởng, mình thì vẫn chạy chân.”
“Đừng có ghen tị, nếu không phục thì cái chức đội trưởng tổ hình sự đó nhường cho cậu đấy, dám nhận không?”
“Không dám, không dám, cái áp lực trên dưới thế này chỉ có Ngụy đội mới gánh nổi. Nếu đổi lại là tôi thì chắc hói đầu lâu rồi, đâu thể nào vẫn bảnh trai như anh ấy.”
“Cũng đúng, Ngụy đội chúng ta chỉ ngồi xổm trước nhà ăn mì gói một tháng không gội đầu mà cũng câu được cả đám em gái vây xem. Thế cậu làm được không?”
“Tôi làm được chứ!” Vừa dứt lời, Trần Lâm lập tức xoay cổ tay, bày ra bộ dáng e thẹn bắt chước mấy cô bé, dùng giọng phiên dịch siêu sến nói: “Á á, nhìn cái anh kia kìa, tóc bóng đến mức có thể chiên rau luôn ấy.”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Một trận cười lớn vang lên trong tổ.
“Dừng! Dừng! Dừng đã!” Tần An cũng cười theo, sau đó đập bàn cái “bốp”, nghiêm túc nói: “Nói chuyện đứng đắn cái coi, các người chạy xa quá rồi đó!”
“Được rồi, vậy cậu nói đi, hai người họ thì còn có thể có quan hệ gì?”
“Chẳng lẽ là người cùng đơn vị?”
“Cậu điên à? Ai rảnh đến mức làm ở đơn vị liên quan rồi chạy qua đây làm pháp y? Ăn no rỗi việc chắc!”
“Thôi đủ rồi, ồn ào muốn chết.” Lục Tiểu Viên vỗ bàn, ngồi thẳng dậy. Tuy rằng quan hệ giữa cô với Ngụy Kỳ Sâm không tốt lắm, nhưng dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên trong một khu tập thể.
Ngụy Kỳ Sâm lớn hơn cô sáu tuổi, từ nhỏ đã là kiểu người nghiêm túc, sống có nề nếp, chính trực quang minh, nghiêm khắc có thừa. Tuy có phần cứng nhắc nhưng cô vẫn phải thừa nhận, quyết tâm của mình khi thi vào ngành hình sự, chín phần là do ảnh hưởng từ hắn, còn một phần là vì bị bố cũng chính cục trưởng cục cảnh sát kiên quyết phản đối.
Cuộc đời cô có hai người đàn ông quan trọng nhất: một người thì khinh thường năng lực của cô, người còn lại thì tiếc cô phải chịu khổ. Chính vì muốn chứng minh bản thân, hôm nay cô mới ngồi ở đây.
“Giả thần giả quỷ.” Lục Tiểu Viên khoanh tay, lườm Tần An một cái: “Hai người họ thì có thể có quan hệ gì? Hôm nay tôi cho cậu một cơ hội, nói thử xem.”
Với mối quan hệ quen biết của Ngụy Kỳ Sâm, tuy Lục Tiểu Viên không dám chắc mình biết hết mọi chuyện của hắn, nhưng chí ít cũng chiếm đến 95%, đều từng uống trà ăn bánh chung với nhau cả. Cái người tên Hạ Ngôn Chiêu kia, rõ ràng hôm qua là lần đầu cô gặp mặt, sao có thể có quan hệ với Ngụy Kỳ Sâm? Cô hoàn toàn không tin.
“Ha!” Tần An thấy Lục Tiểu Viên đã lên dây cót, liền không chịu thua, hất cằm hỏi: “Vậy có dám cá cược với tôi một phen không?”
“Cược thì cược, cược cái gì?”
“Cược bữa ăn khuya hôm nay! BBQ của dì Lưu ở phố ăn vặt sau sở, tôi gọi cả tổ cùng đi, ai thua người đó bao.”
“Trời ơi, cậu ác quá đó?” Cái chỗ BBQ đó, ai ăn mà không hết trăm bạc, cả tổ kéo đi một bữa, Lục Tiểu Viên ít nhất cũng phải móc ra hai ba triệu.
Tần An hừ hai tiếng: “Vậy dám cược không?”
Lục Tiểu Viên gật đầu: “Cược thì cược! Cậu nói đi, hai người họ có quan hệ gì?”
Tần An khoanh tay, trịnh trọng tuyên bố: “Quan hệ của họ không đơn giản. Rất thân thiết. Tôi chưa dám chắc là họ có quan hệ huyết thống hay tình cảm, nhưng có một điều tôi dám khẳng định — họ đang sống chung!”
“...”
Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, rồi đột nhiên nổ tung trong một tràng ồ lên đầy kinh ngạc.
“Sống chung thật sao?”
“Ghê vậy?!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Chỉ có Lục Tiểu Viên là cười đến vỗ bàn, cô vừa lau khóe mắt ươn ướt vừa nói, “Cậu bảo... sống chung?”
Đừng đùa.
Cái nhà của Ngụy Kỳ Sâm, cô còn quen hơn cả chính nhà mình. Ngày lễ tết mẹ cô vẫn thường gửi rượu, trà đến đó. Cái nơi sạch sẽ như mẫu phòng trưng bày ấy, thậm chí uống ly nước cũng bị chê ồn ào không tao nhã. Diêm Vương sống! Cậu mà kéo ghế có tiếng động thì kiểu gì cũng bị lườm. Người như vậy... mà còn có người chịu sống chung?
Cô cười đến run người: “Tần An, cô đây cược với cậu! Một bữa BBQ tính gì? Chúng ta cược hẳn năm bữa!”
“Woaaa—” Mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay hoan hô, cổ vũ khí thế: “Cược! Cược! Cược! Cược cho đã!”
“Được!” Tần An cũng đập bàn, lớn tiếng đáp: “Tôi cược với cô, gấp đôi — mười bữa!”
Phải biết hôm qua câu nói "Về thôi, về nhà trước." – năm chữ đó, chính tai hắn nghe được rõ ràng. Nếu thế mà không phải sống chung, thì là cái gì chứ?
Thế là những người ngồi hóng chuyện xem náo nhiệt xung quanh, chẳng nói chẳng rằng mà cũng có thể ung dung “vớt vát” được mười bữa nướng BBQ miễn phí. Nói cho cùng, quán nướng của dì Lưu ở con phố sau sở cảnh sát thành phố Chương Châu đúng là một tuyệt phẩm. Danh tiếng vang xa, mùi vị thì miễn bàn, có điều giá cũng không hề dễ chịu. Muốn ăn, không những phải chịu chi mà còn phải đặt bàn trước, nửa đêm đi ngang qua còn có thể ngửi thấy hương thơm thịt nướng bay tấp vào cửa sổ.
Thế nhưng cũng vì đội trưởng nhà mình, Ngụy đội không ưa mấy món hàng rong bên lề đường, cho nên mỗi lần tổ hình sự tổ chức liên hoan, muốn dùng công quỹ ăn nướng BBQ là chuyện hoàn toàn không tưởng. Toàn đi đến mấy chỗ như nhà hàng gà hầm hạt dẻ dưỡng sinh hoặc mấy tiệm lẩu hoàng ngưu nấm dại nghe như đặc sản, thật ra ăn chẳng thấy ngon lành gì.
Được ăn BBQ lại còn không phải trả tiền — đúng là bánh bao từ trên trời rơi xuống.
Khổ nỗi Tần An không biết Lục Tiểu Viên là con gái cục trưởng, càng không biết “muội muội bị mắng hôm qua” thật ra từ nhỏ đã chảy nước mũi chạy theo phía sau Ngụy đội mà lớn lên. Nếu biết, có cho mượn mười lá gan cậu ta cũng chẳng dám đập bàn cá cược to như vậy.
***
Ngụy Kỳ Sâm đã đến sở từ sớm nhưng vẫn ngồi yên trong xe một lúc, đến đúng 9 giờ mới bước vào văn phòng. Không phải vì cố ý tạo áp lực cho mọi người, nhưng hôm nay bầu không khí trong tổ có vẻ đặc biệt sôi nổi, mấy đứa nhỏ ai nấy đều cười tươi rói, làm việc hăng say, đi đứng nhanh nhẹn.
Hắn nhìn cũng thấy hài lòng vài phần — tuy là...
Khi ánh mắt quét đến chiếc hộp quà đặt trên bàn mình, một chiếc hộp gọn gàng màu lam nhạt thắt nơ bướm, động tác cởi áo vest của hắn đột nhiên khựng lại.
Ngụy Kỳ Sâm nhíu mày, cầm hộp quà lên xem. Hộp không nặng lắm, lắc nhẹ còn nghe thấy tiếng gì đó va vào nhau bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh văn phòng một lượt, lại phát hiện không ai để tâm tới mình.
Không một ai nhìn về phía này.
Ngón tay hắn vừa mới gẩy khẽ, nơ bướm đã lập tức tuột xuống. Ngụy Kỳ Sâm mở nắp hộp ra, bên trong là một tầng giấy nến trong suốt gói mười chiếc bánh quy hình gấu nhỏ, hương sữa ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra, lan khắp không khí.
Lúc này mới có vài ánh mắt hiếu kỳ lén nhìn về phía hắn.
Ngụy Kỳ Sâm vốn không thích đồ ngọt, xem ra người tặng cũng chẳng hiểu rõ sở thích của hắn cho lắm. Hắn cũng chẳng tò mò hay rảnh rỗi để phân tâm nghĩ ngợi, chỉ thoáng liếc qua rồi đậy nắp hộp lại, thu vào ngăn bàn.
Từ thời niên thiếu, hắn đã quen với việc thỉnh thoảng nhận được mấy món quà nhỏ kiểu này. Những năm gần đây, vì công việc và tính cách mà mấy chuyện này giảm hẳn, nhưng cũng chẳng khác xưa là bao. Ngụy Kỳ Sâm cũng không bận tâm, nên tự nhiên bỏ qua. Cũng vì vậy mà hắn đã lỡ nhìn thấy một chữ “Hạ” nho nhỏ được viết ở góc dưới bên phải nắp hộp.
Dù sao, hiện tại hắn cũng chưa biết “Hạ Ngôn Chiêu” là ai.
Cũng không biết cậu pháp y trẻ hôm qua mình đích thân đưa về nhà... tên là gì.