Thời gian làm việc trên phòng pháp y có quy luật, hơi khác so với quy tắc thường lệ của tổ hình sự. Bởi vì đã hẹn với Ngụy Kỳ Sâm lúc 10 giờ tối cùng về nhà, nên Hạ Ngôn Chiêu vừa vội vừa ngại, vác cặp sách đi ra cửa lớn phòng pháp y. Trong văn phòng tổ hình sự, đèn thắp sáng trưng, không khí rất yên tĩnh, mọi người đều chăm chú làm việc, không ai nói một lời, cũng không hề gây ồn ào.

Hạ Ngôn Chiêu cẩn thận liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người nghiêm túc như vậy, không nỡ làm phiền. Cậu muốn gửi tin nhắn lại không có số điện thoại ,im lặng rời đi cũng không lễ phép, nếu để lại giấy nhắn thì không biết đối phương có nhận được hay không. Cái chính là, Hạ Ngôn Chiêu thật sự ngượng ngùng khi phải đi vào cửa chính của tổ hình sự.

Cậu đi lòng vòng trong hành lang, đi tới đi lui mấy vòng, bởi vì đêm qua gần như không ngủ, sáng sớm hôm sau lại phải một mình ra hiện trường làm việc, trong lòng còn bị những cảnh tượng ở hiện trường vụ án ám ảnh, chân tay đều đã mỏi rã rời. Cậu nghĩ dù sao cũng phải đợi người đến, nên ngồi xuống ghế gần cửa thang bộ, dựa vào song sắt nghỉ ngơi một lúc.

Đến khoảng nửa đêm, Hàn Lẫm gọi điện cho cậu. Có lẽ mọi người chờ lâu rồi, lúc này mới gọi điện thoại đến hỏi. Cục cảnh sát bị tiếng chuông điện thoại phá tan sự yên tĩnh của cả tòa nhà.

Hạ Ngôn Chiêu đang cầm điện thoại trong tay, bị tiếng chuông gọi đến làm giật mình, ném luôn điện thoại rơi từ tầng 3 xuống tầng 1, văng loảng xoảng trên sàn, khiến cậu hoảng hốt kêu lên, làm cả lầu 6 nơi có phòng chỉ huy cũng nghe thấy tiếng động, cậu mới đứng dậy.

Ngụy Kỳ Sâm lúc đó đang ngồi dựa vào ghế, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Bầu trời đã tối đen, trong đầu hắn ngoài vụ án ra không suy nghĩ được gì khác. Tiếng động vừa rồi khiến hắn tỉnh táo, quay đầu lại trong văn phòng vốn tĩnh lặng, nhiều người cũng đã mệt rũ, nằm gục trên bàn, thậm chí như Lục Tiểu Viên cũng đã ngủ gục chảy cả nước miếng.

Ngụy Kỳ Sâm thở dài một hơi, rồi vỗ bàn nói:

“Tan ca, về nhà đi. Sáng mai đừng đến trễ.”

Biết mình không đi thì không ai dám đi, Ngụy Kỳ Sâm vừa nói xong đã đứng lên, khom lưng lấy áo khoác rồi bước ra cửa chính tổ hình sự.

Việc hắn định đưa Hạ Ngôn Chiêu về nhà gần như đã bị quăng lên chín tầng mây, lúc xuống cầu thang thì tình cờ gặp Hạ Ngôn Chiêu đang nhặt điện thoại đang reo “đăng đăng đăng”, gấp gáp chạy về lại phòng pháp y.

Hai người đụng nhau ở tầng cầu thang, một trên, một dưới.

Ngụy Kỳ Sâm nhìn Hạ Ngôn Chiêu với ánh mắt có chút nghi hoặc, dường như thắc mắc vì sao cậu vẫn chưa về nhà.

Hạ Ngôn Chiêu cúi nhìn đồng hồ, đã chỉ qua nửa đêm. Nhìn thấy Ngụy Kỳ Sâm tỏ vẻ ngạc nhiên trên cầu thang, cậu đoán đối phương chắc cũng đã quên mất lời hứa sáng nay. Cảm giác hơi xấu hổ, vì lúc đó chỉ nói cho có lệ, nhưng bản thân lại thật sự chờ đợi.

Điện thoại đã vỡ màn hình, dù Hàn Lẫm gọi nhiều lần nhưng không thể bắt máy, cậu gõ nhiều lần không được nên đành để điện thoại ở chế độ im lặng để không làm phiền người khác.

“Xin lỗi đã làm phiền anh.” Cậu nói ngắn gọn mà không giải thích hay hỏi han gì thêm, rồi lùi lại một bước, nhẹ nhàng hướng Ngụy Kỳ Sâm cúi đầu chào rồi quay người đi.

“Đợi chút.” Ngụy Kỳ Sâm bước tới gọi lại.

Tần An vừa đi ra ngoài, không ngờ lại đụng phải hai người ở cầu thang, hốt hoảng suýt trượt chân vì vỏ chuối rồi phải né vào góc nghe lén.

“A!” Ngụy Kỳ Sâm bỗng nhớ ra gì đó, gật đầu rồi vội tháo cà vạt, trông thoải mái hơn nhiều, bước xuống cầu thang nói:

“Xin lỗi, hôm nay việc nhiều, vội quá nên quên mất. Lần sau gặp chuyện kiểu này cứ đến tổ hình sự tìm tôi. Phòng làm việc của tôi ở cửa tay phải, cuối hành lang dựa cửa sổ, đi thôi, về nhà trước đi.”

Lời xin lỗi nghe như bắt buộc, giọng điệu và biểu cảm đều không chút ngượng ngùng. Ngụy Kỳ Sâm quay người, cầm chìa khóa trong tay, không đi thang máy, may mắn là không đi thang máy nên không xảy ra sự cố gì.

Hạ Ngôn Chiêu trong lòng thầm nghĩ, lời xin lỗi của hắn cũng không thành thật lắm, may mà là lãnh đạo, nếu là người khác chắc chắn cậu đã bỏ đi rồi.

Ngụy Kỳ Sâm lái một chiếc Volvo XC90 màu trắng. Hạ Ngôn Chiêu chạy chậm theo kịp, người đàn ông bước đi nhanh như bay, một tay cầm áo khoác, tay kia luồn vào túi quần, đến bãi đỗ xe mới lấy chìa khóa mở cửa xe.

Bóng dáng cao lớn, phong thái đĩnh đạc, thân hình cơ bắp mạnh mẽ của hắn được chiếc áo sơ mi trắng ôm sát tôn lên rõ nét. Hạ Ngôn Chiêu lén nhìn, rồi theo Ngụy Kỳ Sâm mở cửa ghế sau ngồi vào.

Mới vừa duỗi tay mở cửa xe ra, chưa kịp ngồi lên ghế phía sau, Hạ Ngôn Chiêu đã nghe Ngụy Kỳ Sâm nói:

“Ngồi hàng phía trước đi.”

Hạ Ngôn Chiêu sửng sốt, tay còn đang cởi một nửa dây đai cặp sách, bối rối quay lại rồi lên ghế phụ phía trước ngồi xuống.

“Để tôi giúp cậu thắt đai an toàn nhé?”

“Ừ, ừ!” Hạ Ngôn Chiêu gật gật, rồi nhanh chóng thắt đai an toàn.

Ngụy Kỳ Sâm cười khẽ không nói gì, khởi động xe, tay cầm vô lăng nhẹ nhàng xoay lái, chở Hạ Ngôn Chiêu rời khỏi cổng trụ sở công an.

Đêm khuya ở thành phố Chương Châu, hai bên đường cây cối rậm rạp, ánh đèn đường loang loáng ánh vàng mờ ảo. Hạ Ngôn Chiêu siết chặt dây đai an toàn, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Ngụy Kỳ Sâm lái xe rất điềm tĩnh, không thích nói chuyện cũng chẳng mở nhạc, một tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Bên trong xe cách âm quá tốt, Hạ Ngôn Chiêu thậm chí không nghe được tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Cậu ngồi không yên, cảm thấy không khí ngột ngạt, lại có chút ngượng ngùng. Ban đầu cậu tưởng sẽ giả vờ ngắm cảnh, nhưng dọc đường chẳng có nhà nào mở cửa, cũng không gặp ai đi đường, đành phải thu lại ánh mắt.

Lúc sau, cậu lén liếc sang Ngụy Kỳ Sâm một cái.

“Muốn nghe nhạc thì có thể tự kết nối Bluetooth.”

Ngụy Kỳ Sâm liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu ở cùng mình có chút không được tự nhiên, nên chủ động mở lời để xoa dịu tâm trạng đối phương.

Hắn hiểu rõ tính cách của mình không tốt lắm, nhất là mỗi khi nhắc đến chuyện chuyên môn, đặc biệt trở nên nghiêm túc đến mức căng thẳng. Trong thị cục từ trên xuống dưới khó tìm ra được mấy người không bị Ngụy Kỳ Sâm quát mắng. Tuy nhiên Hạ Ngôn Chiêu vẫn còn tốt, người học pháp y, hôm nay, không đúng, nói đúng ra là ngày hôm qua, nhân gia ngày hôm qua, cậu biểu hiện cũng không tệ lắm, ít nhất gan lớn, còn có thể giúp điều tra viên tìm được hung khí giết người, cung cấp thông tin hữu ích giúp xác định danh tính nạn nhân.

Ngụy Kỳ Sâm vốn không phải người ghét ai mà không có lý do, chỉ là ngoài Lục Tiểu Viên ra thì thường hắn không muốn mở miệng nói nhiều.

“Không cần, tôi không nghe nhạc.”

Hạ Ngôn Chiêu vội từ chối.

Ngụy Kỳ Sâm nói:

“Giới trẻ bây giờ chẳng phải đều thích nghe nhạc sao? Điện thoại tôi không cài phần mềm phát nhạc, xe cũng không có đĩa, nhưng Bluetooth thì có. Lần trước Lục Tiểu Viên còn dùng hoài, nếu cậu muốn thì tự bật nhé.”

“Không cần, cảm ơn Ngụy đội.”

“Đừng câu nệ thế, tôi tiện đường thôi. Nếu muốn, mai sáng tôi còn có thể chở cậu một đoạn.”

“Không cần không cần, cảm ơn Ngụy đội.”

Ngụy Kỳ Sâm cười, “Cậu thế là sợ tôi hả?”

“Không không không, không phải không phải.”

“Nói là không thì đừng nói lắp.”

Ngụy Kỳ Sâm khẽ mỉm cười, vô tình thấy Hạ Ngôn Chiêu trong tay cầm điện thoại, có lúc còn muốn suy nghĩ một lúc lâu mới bấm máy, hắn hỏi:

“Là ở nhà điện thoại đến à?”

“Đúng vậy, chắc vì quá khuya nên anh ấy cứ gọi cho tôi mãi.”

“Không sao, cậu nghe đi, tiện hỏi anh ta đón cậu ở cửa nào. Khu Bán Nguyệt Loan kia khá rộng, từ cửa nam tới cửa bắc cũng phải nửa tiếng vòng đi vòng lại.”

“Phải không? Lớn như vậy à?” Hạ Ngôn Chiêu lẩm bẩm, nhưng vẫn không chịu bấm máy.

Ngụy Kỳ Sâm liếc nhìn, hỏi:

“Sao vậy?”

“Tôi… làm rơi vỡ mất màn hình điện thoại rồi.” Giọng cậu hơi ủy khuất.

“…”

Ngụy Kỳ Sâm lấy điện thoại trong túi quần, đưa cho cậu, nói:

“Dùng điện thoại của tôi đi, mật mã 123456. Hỏi xem anh ta đang đứng cửa nào.”

Cầm điện thoại ấm áp trong lòng bàn tay, Hạ Ngôn Chiêu vui mừng, thì thầm cảm ơn rồi lập tức gọi cho Hàn Lẫm.

“Lẫm ca, điện thoại không bị trộm mất, chỉ là làm rơi hỏng thôi. Hôm nay có vụ án lớn, nên bận đến hơi muộn một chút, bây giờ sắp tới cửa nhà rồi.”

Ngụy Kỳ Sâm ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Hạ Ngôn Chiêu hỏi cửa.

Hạ Ngôn Chiêu nghiêng đầu liếc hắn một cái, Ngụy Kỳ Sâm ra hiệu “cửa” bằng miệng.

Vì thế cậu liền nhanh chóng hỏi lại:

“Đúng rồi, Lẫm ca, em xuống xe ở cửa nào. Lãnh đạo nói Bán Nguyệt Loan có mấy cửa lớn, cửa nam đúng không? Được rồi, em biết rồi, đến đó em gọi lại cho anh. Anh đang ở dưới lầu sao? Không thì anh về trước đi. Buổi tối lạnh thế này, xe gì nhỉ? Em cũng không rõ lắm, màu trắng, đây đây, Lẫm ca, em nhìn thấy anh rồi.”

Ngụy Kỳ Sâm nhìn về phía cửa nam, thấy người đứng đó thật sự là Hàn Lẫm.

So với vẻ trầm ổn, lạnh lùng của đối phương, Hạ Ngôn Chiêu bên cạnh hắn lúc này như đứa trẻ vui mừng nhảy nhót, mặc kệ có ai nhìn thấy, liền giơ tay vẫy gọi, hứng khởi biểu lộ cảm xúc.

Ngụy Kỳ Sâm dừng xe, Hạ Ngôn Chiêu vội nói câu:

“Cảm ơn Ngụy đội!” rồi nhảy xuống xe.

Cầm cặp sách, cậu nhảy nhót vòng quanh gọi Hàn Lẫm là “ca ca” vui vẻ, khiến anh ta phải dỗ dành an ủi Hạ Ngôn Chiêu, làm không khí thêm phần ấm áp.

Ngụy Kỳ Sâm đang chuẩn bị lái xe rời đi thì bất ngờ thấy hai người kia tiến về phía mình.

Hàn Lẫm gõ nhẹ cửa kính xe, khách khí nói:

“Cảm ơn anh đã đưa Ngôn Chiêu về nhà. Muộn thế này không tiện mời anh lên uống trà, lần sau có dịp thì cùng nhau ăn cơm nhé. Ngôn Chiêu mới tốt nghiệp, còn non nớt, nếu có làm việc chưa đúng nơi, mong anh chiếu cố thêm.”

Lời nói khách khí mà có chút xa cách. Dù không phải thuộc quyền quản lý của Hạ Ngôn Chiêu, Ngụy Kỳ Sâm cũng lười giải thích, chỉ gật đầu rồi lái xe đi.

Hạ Ngôn Chiêu theo Hàn Lẫm về nhà, vừa vào cửa đã thốt lên:

“Ôi trời, phòng to thật đấy!”

Hàn Lẫm cúi xuống lấy dép lê cho cậu.

Hạ Ngôn Chiêu cởi giày, nhảy chân đất trong nhà, tay ôm chó nhỏ xoay vòng mấy lần, hít mũi rồi kêu:

“Lẫm ca, anh để phần cơm cho em sao? Để em đoán xem, chắc là canh sườn nấm hương? Em thích nhất món này!”

“Thích thì vào bếp rửa tay đi.” Hàn Lẫm tiến về phía bếp nói, “Thịt cũng sắp hầm chín rồi.”

Hạ Ngôn Chiêu ngoan ngoãn đem tay rửa sạch dưới vòi nước.

Hàn Lẫm hỏi tiếp, “Mọi người ở cục cảnh sát tan ca đều về muộn vậy à?”

Hạ Ngôn Chiêu đáp, “Em cũng không rõ, nhưng hôm nay lúc em đi thì đội điều tra hình sự vẫn còn đang tăng ca.”

“Không có phương tiện đi lại thì khó đấy. Nhà chúng ta cách cục cảnh sát cũng khá xa, em lại chưa có bằng lái xe, sao lại để người khác phải mất công đưa đón em mỗi ngày được?”

Hạ Ngôn Chiêu mím môi nói, “Nếu vậy em sẽ đi mua một chiếc xe đạp điện.”

Hàn Lẫm không đồng tình, “Cái đó quá nguy hiểm.”

“Em không muốn ở một mình trong căn nhà gần cục cảnh sát.” Hạ Ngôn Chiêu ôm chặt cánh tay Hàn Lẫm, “Lẫm ca, em ở một mình sẽ sợ lắm.”

“Pháp y mà cũng sợ hả?”

“Pháp y làm gì sai đâu, pháp y cũng không phải siêu nhân. Pháp y chỉ không sợ thi thể thôi, chứ nhìn thấy mấy thứ kinh dị thì vẫn sẽ thấy phản cảm, vẫn sẽ sợ bị người theo dõi, vẫn có thể bị người ta chọc chết bằng một nhát dao. Pháp y cũng là người, cũng có nguy hiểm khi làm việc một mình.”

Hàn Lẫm cầm chén sứ, hơi sửng sốt. Nhà họ ở gần cục cảnh sát thật ra còn có một phòng trống, vì biết Hạ Ngôn Chiêu muốn tới gần đây nên anh ta còn thuê riêng một phòng. Anh tưởng càng gần nơi làm việc sẽ càng tiện lợi, nào ngờ đứa nhỏ này lại có phản ứng lớn đến vậy khi nghe mình không ở cùng nữa. Trong khoảnh khắc đó, Hàn Lẫm tự hỏi: Ngày đầu đi làm, nhóc con này đã trải qua chuyện gì khiến cậu kích động thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play