Edit & Beta: YACchan

Phía đông vừa rạng sáng, làn sương trắng lờ mờ tan dần.

Tạ Lễ vừa ngủ dậy, sắp phải bắt chuyến bay để tham gia ghi hình chương trình du lịch. Ghi hình kéo dài khoảng hơn hai tháng, thời gian còn lại cậu thà lang bạt khắp nơi còn hơn là cứ thế mà chết.

Vừa rửa mặt xong, liền nghe tiếng động ngoài cửa, cậu quay đầu lại thì thấy Tiếu Tiếu xách đồ ăn sáng hớt hải chạy vào.

Tiếu Tiếu cao một mét sáu, gầy gò nhưng chăm chỉ, mỗi lần đi công tác gần như đều là cô sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Vừa thấy cậu liền vui vẻ tiến đến, như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thu lại đôi chút:"Tạ ca, chào buổi sáng, mau lại ăn sáng đi ạ."

Tạ Lễ nhìn vẻ mặt cô khẩn trương, tất bật đông tây, đoán chắc có chuyện gì xảy ra, liền hỏi: "Tiếu Tiếu, có chuyện gì sao?"

"À... không có gì, Tạ ca ăn sáng trước đi, em giúp anh sắp xếp hành lý, những thứ cần chuẩn bị em đều nhớ hết rồi..."

Tạ Lễ thấy cô như vậy, liền lấy điện thoại mở Weibo. Tiếu Tiếu thoáng thấy, vội nói: "Tạ ca mau ăn đi, lát nữa sữa đậu nành với bánh bao nguội mất!"

Tạ Lễ coi như không nghe thấy, lướt tay làm mới trang, tiêu đề hotsearch đứng đầu đập ngay vào mắt: # Tạ Lễ - Minh Tinh Đến Rồi #

Vừa bấm vào đã thấy hàng đầu toàn là anti-fan và fan của Kiều Minh hô hào kết đoàn. Lượng fan mà cậu từng có, sau khi Kiều Minh được nhận lại, phần lớn đều quay lưng, gần như chẳng còn ai dám lên tiếng bênh vực.

[ Tạ Lễ có thể cút khỏi [ Minh Tinh Đến Rồi ] được không? Danh tiếng như thế mà còn lên show, cười chết mất ]

[ Tại sao mỗi lần có Minh Bảo thì Tạ Lễ cũng phải chõ vào? Mặt dày thật đấy ]

[ Cho hỏi nghiêm túc, Tạ Lễ mà cũng được gọi là minh tinh à? ]

...

Trước kia, Tạ Lễ còn để tâm mấy lời này đến mất ăn mất ngủ, lo âu trằn trọc. Giờ thì, cậu đã buông bỏ.

Giữ gìn tuyến giáp là trách nhiệm của mọi người.

Những lời mắng này, không có chút sát thương nào cả.

[ Tạ Lễ có thể đi chết được không? Sao cứ phải quấn lấy Kiều Bảo của bọn tôi vậy? ]

Tạ Lễ: ?

Trời có thể nhịn, đất có thể nhẫn, nhưng cậu thì tuyệt đối không!

Có gì không nói, lại nói tới mạng sống của cậu!

@Tạ Lễ: "Tích đức cho Kiều Minh chút đi, miệng nó đủ thối đủ gây ghê tởm rồi, cái thế giới này đúng là người mù với đứa ngu càng ngày càng nhiều."

Một tràng công kích, cư dân mạng đều ngơ ngác.

Đây là Tạ Lễ vốn hay giả vờ cao quý rộng lượng sao?

Dám dùng tài khoản thật mắng người, ai cho cậu can đảm vậy?

[ Tạ Lễ điên rồi à? Loại minh tinh không có đức nghề như này ai còn chống lưng? ]

Tạ Lễ liếc qua, thầm nghĩ: Bố đây sắp toi mạng rồi, còn quan tâm gì đến đạo đức nghề nghiệp chứ, tôi đây đến đạo lý còn định vứt xó!"

Mắng người một lúc thì vui, mắng người nhiều lúc thì vui rất nhiều. rước kia cậu thật sự quá hèn rồi!

Ngày trước, đối mặt với lời chê bai chỉ biết cười gượng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần làm tốt phần việc của mình thì thị phi sẽ tự sáng tỏ, công bằng sẽ ở trong lòng người.

Nhưng cái thế giới này vốn dĩ chạy theo số đông, chẳng ai thèm truy xét bên trong lớp da cậu là Bồ Tát hay ác quỷ.

Nếu lần này vì chuyện đó mà show không quay được, cậu sẽ trực tiếp chu du thiên hạ, hưởng thụ cuộc sống.

Tiếu Tiếu nhìn một loạt bình luận mắng chửi trên Weibo mà sợ đến phát khóc, nghẹn ngào nói: "Tạ ca, anh đừng để tâm, nhưng mà nếu chị Anni biết được..."

"Sợ cái gì?"

Tạ Lễ vứt ống hút, cầm cốc sữa đậu nành mở nắp tu ừng ực, chẳng buồn để ý đến hình tượng như xưa.

"Cứ mắng đi, nếu chị ta mắng em, Tiếu Tiếu, em cũng đừng làm dưới trướng cổ nữa. Loại sếp hút máu nhân viên đến giọt cuối cùng như vậy làm gì có đạo lý? Nếu không phải vì tiền lương với mộng tưởng thì ai muốn chịu đựng chứ? Đến lúc đó, tiền của anh đều cho em, mình cùng nhau đi du lịch khắp thế giới."

"Đi một mình thì còn chẳng cần để ý mấy cái quy tắc của chương trình nữa."

Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, Anni gọi tới, giọng khó nghe: "Tạ Lễ, cậu phát điên gì vậy? Bảo cậu thiết lập hình tượng để tẩy trắng, cậu không làm thì hay rồi, cậu trực tiếp xé nát bét luôn. Nếu không phải đạo diễn thấy cậu bị chửi mà nổi lên, thì show du lịch cũng không giữ nổi đâu!"

Tạ Lễ sững lại, chuyện như thế cũng được à?

Thôi, tiền vi phạm hợp đồng giờ cậu cũng chẳng có mà đền.

"Chị Anni, chị yên tâm, trong chương trình du lịch em nhất định sẽ biểu hiện tốt, tuyệt đối không phụ sự dìu dắt của chị đâu."

Anni hít sâu một hơi, thấy thái độ cậu không tệ, lười nói thêm.

Cúp máy, Tiếu Tiếu còn lo hơn cả cậu, vội hỏi: "Tạ ca, mình không sao thật chứ?"

"Ừ, Anni, anh vẫn lo được."

Vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông. Tạ Lễ vừa thấy số gọi tới, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Dương Nghiên Xuyên, mẹ cậu. Không, chính xác thì giờ không còn là mẹ cậu nữa, vì cha mẹ của Kiều Minh đã qua đời.

Nếu như Tạ Tất An là mẫu cha Á Đông cổ hủ nghiêm khắc, sĩ diện hình tượng, độc đoán trong nhà, thì Dương Nghiên Xuyên lại là người vợ chịu đựng sự đàn áp đó, không dám lên tiếng, hoàn toàn mờ nhạt, chỉ biết trút nỗi uất ức lên con cái.

Thế nhưng hai người đó lại vô cùng đồng lòng khi nâng niu Kiều Minh như báu vật.

Ánh mắt Tạ Lễ tối lại, tay siết chặt thành nắm đấm: "Có chuyện gì?"

Đối phương có vẻ bất ngờ với thái độ lạnh nhạt đó, ngập ngừng vài giây rồi lập tức chất vấn:
"Tạ Lễ, con đăng cái gì trên Weibo vậy? Ai dạy con thế hả? Nhà họ Tạ nuôi con bao năm, rốt cuộc nuôi ra loại tính cách độc ác này à? Con nói em trai con cái gì vậy?!"

Độc ác?

Ha, thế là độc ác rồi à?

Cậu không chỉ độc miệng, mà cả người đầy gai, ai động vào người đó xui thôi.

Tạ Lễ bật cười, rồi mở miệng: "Phải rồi phải rồi, nhà họ Tạ đúng là nuôi ra cái tính như tôi đấy, giờ sao, còn muốn làm gì? Với lại, tôi không có em trai. Không phải các người vẫn luôn nói tôi chẳng phải người nhà họ Tạ sao? Giờ còn định nhận họ hàng hả?"

"Con...!" Dương Nghiên Xuyên vừa giận vừa sợ, giận dữ mắng: "Đồ bất hiếu, nuôi con bấy lâu uổng công!"

Lúc này, Kiều Minh ở bên cạnh mở miệng: "Anh à, đừng nói nữa, mau xin lỗi mẹ đi. Còn nữa, anh à, những lời đó trên Weibo chắc chắn không phải anh cố ý viết đâu, chỉ là mấy hôm nay uất ức quá thôi phải không. Cha mẹ sẽ hiểu cho anh mà."

Tạ Tất An giật lấy điện thoại: "Tạ Lễ, tối nay cút ngay về nhà họ Tạ cho tao! Đừng có làm mất mặt tao ngoài đường nữa! Em trai mày hiểu chuyện hơn mày nhiều, dịu dàng, có giáo dục, vẫn là con ruột tốt hơn, tao sao lại nuôi ra cái loại như mày chứ!"

"Cái show đó, mày dám đi thử xem!"

Giỡn chắc? Cậu đã đơn phương đoạn tuyệt rồi mà nhà họ Tạ vẫn còn muốn dây dưa gì nữa?

Trước kia bị đè đầu cưỡi cổ, đúng là cậu đã quỳ trước nhà họ Tạ quá lâu rồi.

Cha nó chứ, giờ ông đây mạng rách một mảnh, có gì mà không dám?

Ban đầu chỉ muốn lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại, ai ngờ bọn họ cứ dồn ép mãi, nếu chết kiểu đó thì mới thật sự chết không nhắm mắt!

"Được, biết rồi." Cậu cúp máy, thầm nghĩ: bố đây đây cứ phải đi, tức chết tụi bây!

Trước khi lên máy bay, Tạ Lễ nhìn đồng hồ, đến địa điểm ghi hình lúc tám giờ tối. Cậu đang định tắt máy thì nhóm chat [ [ Đội đào dưa ] ] bất ngờ gửi tới hơn chục tin nhắn liên tiếp.

Tạ Lễ có chút khó hiểu — chẳng lẽ lần này nhân viên công ty thực sự đào được quả dưa chấn động?

Nhưng cậu không có thời gian đọc kỹ, chỉ liếc sơ vài dòng, thấy đủ kiểu tin nhắn thoại, PPT và video đính kèm.

[ Lưu Lưu - Studio chụp ảnh cưới ]: "Anh ơi! Đào được dưa rồi! [chó con thò đầu] Thật sự là dưa lớn! Liên quan đến diễn viên Lưu nào đó!"

Câu này trong nhóm đã nói đi nói lại không biết bao lần, Tạ Lễ đáp lại bằng một meme: [ Mèo nhỏ nhìn lén thò đầu-ing ]

Sau đó tàn nhẫn tắt máy.

Xuống máy bay có nhân viên chương trình du lịch tới đón, đưa họ đến khách sạn do chương trình bố trí.

[ Minh Tinh Đến Rồi ] áp dụng hình thức quay phát trực tiếp song song với bản ghi hình được biên tập lại. Địa điểm ghi hình lần này là ở Đại Lý, Vân Nam.

Dù là đêm hè, nhưng nhiệt độ lại không cao. Tạ Lễ chỉ mặc áo thun mỏng đứng trong gió, bất giác rùng mình. Tiếu Tiếu thấy vậy liền lấy áo khoác chuẩn bị sẵn đưa cho anh.

"Xin chào, cho hỏi chúng ta không về khách sạn luôn sao?" Tiếu Tiếu hỏi một nhân viên đứng bên cạnh.

Nhân viên chương trình chẳng nói vì sao không đi, tâm trạng Tạ Lễ vốn được điều chỉnh tốt giờ lại tụt sạch. Tuy nhiên cậu vẫn giữ nguyên tắc không gây chuyện, không phát tác.

Dù sao thì chính vì danh tiếng của cậu ảnh hưởng tiêu cực đến giai đoạn đầu của chương trình, nên nhiều người đang tẩy chay. Nhưng đứng đây nửa tiếng rồi, bên kia dù là có đánh rắm cũng phải thả ra đi chứ?

Người kia đảo mắt một cái, ngồi xổm sang một bên chơi điện thoại.

Tiếu Tiếu ngượng ngùng ngậm miệng, xoa xoa tay.

Tạ Lễ nhìn thấy, lập tức bước đến bên người đó, ngồi xổm xuống theo. Trên bảng tên của người kia có ghi rõ tên, cậu suy nghĩ rồi lên tiếng: "Xin lỗi hỏi một câu bạn Tiểu Thư, bạn bị câm à? Nếu đúng vậy thì có thể đánh máy nói với trợ lý tôi một tiếng, nếu cô ấy làm phiền bạn thì sẽ xin lỗi."

Lúc nói, ánh mắt của Tạ Lễ rất chân thành, khiến Tiếu Tiếu trố mắt ra nhìn.

Rõ ràng là nhân viên tên Tiểu Thư kia nhìn người mà đối xử, cố tình lờ đi. Tạ ca chẳng lẽ không nhận ra? Bình thường mấy chuyện như vậy họ đều nhịn cho qua.

Chưa kịp nghĩ thêm, Tiểu Thư vừa rồi còn lạnh lùng lập tức đỏ mặt, tiểu tâm tư bị vạch trần tại trận lại không dám phát tác, đành nói thẳng:
"Phải đợi Lưu lão sư cùng tới. Không đợi được thì tự bắt xe mà đi."

Tiếu Tiếu nhăn mặt: "Dựa vào đâu chứ, đây vốn là xe đón khách mời, Lưu lão sư bay cùng chuyến với chúng tôi mà, sao vẫn chưa ra, đã nửa tiếng rồi."

"Người ta vừa kết thúc lịch trình, chưa ăn tối, đang ăn trong sân bay, đợi một chút thì sao?" Tiểu Thư quay đầu sang nơi khác, lẩm bẩm: "Nếu cô có năng lực và chuyên nghiệp như Lưu lão sư, bọn tôi cũng sẵn sàng đợi cô thôi."

Tạ Lễ gật đầu, đứng dậy phủi bụi trên người: "Bạn nói đúng lắm, Lưu lão sư thật sự rất chuyên nghiệp, trễ giờ tập trung cũng không có gì to tát. Vậy thì bọn tôi đi trước, tôi sẽ gửi tiền xe vào nhóm làm việc, để đạo diễn thanh toán. Dù sao cũng là đi cùng nhau."

"Có thể người ta ăn đồ ăn không hợp bụng, đang xử lý chuyện trọng đại của đời người. Vậy các bạn cứ đợi đi." Tạ Lễ vươn vai, "Tiếu Tiếu, gọi xe đi."

"À... à, vâng?" Tiếu Tiếu mơ màng.

Từ sáng đến giờ, từ việc mắng nhà họ Tạ, phản pháo antifan, đến bây giờ là mạnh mẽ tranh luận với nhân viên — đây vẫn là Tạ ca mà cô biết? Người từng cao quý giữ lễ, hòa nhã với người khác, nhẫn nhịn vì giữ mặt mũi nhà họ Tạ sao?

Lịch sự thì có nhưng không nhiều, dịu dàng thì có nhưng ngầm giấu dao. Việc lớn thì trực tiếp nổ tung, việc nhỏ thì chẳng thèm nghĩ nhiều.

Chỉ một chữ thôi — Cứng!

Nhân viên thấy vậy lập tức đứng dậy: "Anh... anh thật vô lý!"

Tạ Lễ khoát tay, mơ màng nói: "Không mà, tôi làm đúng lời bạn nói thôi, tôi thấy oan thật đó."

Ánh mắt Tiếu Tiếu ngưỡng mộ bám chặt vào đôi mắt đào hoa dưới khẩu trang của Tạ Lễ, yếu đuối đáng thương, khiến người nhìn không nỡ. Không hiểu sao cô lại nhớ đến câu thoại trong bộ phim nào đó bên nước láng giềng: "A! Thật là sảng!"

Tạ ca nhà chúng ta, anh sai cái gì chứ!

Lẽ nào mấy người là đúng à?

Cô đã học được rồi!

"Tạ ca, xe đến rồi, là chiếc màu trắng này, mình đi thôi." Tiếu Tiếu xách túi, khóe môi không tài nào ép xuống nổi.

Tạ Lễ "ồ" một tiếng, giúp cô kéo vali.

Vừa định đóng cửa xe, cậu còn không quên nói với mấy nhân viên đứng cạnh Tiểu Thư, những người đã đứng chịu lạnh nửa tiếng: "Hay các bạn lên xe cùng bọn tôi luôn đi, để Tiểu Thư ở lại chờ. Các bạn về báo cáo trước cũng được."

Mấy người kia nghe cậu nói vậy, đều có vẻ muốn nhưng vẫn ngại, lưỡng lự. Tạ Lễ dịu dàng nói: "Vốn dĩ cũng là đến đón bọn tôi, phân công công việc cũng là điều bình thường, lên đi."

Vài cô gái trẻ lập tức gật đầu, ánh mắt trong veo cảm kích.

Thời buổi này, ai mà không muốn tan ca sớm? Sao phải vì một người không làm tròn trách nhiệm mà để tất cả cùng đứng chịu lạnh?

Chuyện minh tinh giở thói ngôi sao làm khổ người lao động thì có đầy, nhưng minh tinh dám nói lên sự thật như Tạ Lễ thì quá hiếm.

Trên mạng không phải đều nói Tạ Lễ chảnh chọe, nhân phẩm kém, không có đức nghề sao?

Toàn tin đồn, đều là tin đồn!

Khi Tạ Lễ đang làm tóc trang điểm trong khách sạn, chương trình du lịch đã bắt đầu ghi hình.

Tổ đạo diễn gắn camera trong phòng khách mời, máy quay chân đế được lắp ở mọi ngóc ngách, màn hình bình luận thì cực kỳ sôi động.

[ Mấy minh tinh chương trình mời lần này tôi đều thích, trừ Tạ Lễ ]

[ Khốn thật, rất mong chờ kiểu show này, rất muốn xem mấy nghệ sĩ khác nhưng mà Tạ Lễ là khách mời cố định, cảm giác như vừa nuốt phải ruồi... ]

[ Số người xem tăng nhanh thế, chắc toàn vô xem Tạ Lễ làm trò cười hhhh ]

[ Tới xem Kiều Bảo này, mong chờ chồng yêu, ai kia đừng bén mảng lại gần nha ]

[ Tha cho nhà Tạ đi, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống ]

[ Fan Tạ y chang chính chủ, đi đâu cũng bốc mùi tanh ]

Đúng như kỳ vọng của tổ chương trình, Tạ Lễ và Kiều Minh là hai nhân vật có độ thảo luận cao nhất năm nay, phản ứng hóa học khi họ cùng xuất hiện quả thật mạnh đến mức vô lý. Bình luận tăng ào ào như nước lũ.

Đạo diễn liền tận dụng điều này, để Tạ Lễ và Kiều Minh cạnh tranh khung hình.

Tạ Lễ hoàn toàn không hay biết. Cậu nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho chuyên viên hóa trang tô vẽ trên mặt, trong điện thoại đang phát truyện ngôn tình "sến súa".

Cả căn phòng ngoài tiếng đọc truyện thì gần như không có âm thanh nào khác.

[ Tô Cảnh như nghe phải trò cười lớn nhất đời, mỉa mai: "Cô nói cô yêu tôi, rồi quay sang thích người khác. Người đó lại chính là thiếu gia thật sự của nhà họ Tô — Lâm Nhiễm."

Lâm Nhiễm cuống lên giải thích: "Anh ơi, em với Hứa ca không như anh nghĩ đâu."

Hứa Chỉ nắm chặt tay Lâm Nhiễm, nói với Tô Cảnh: "Chính là như cậu nghĩ đấy."

"Bốp!" Một tiếng vang lên, Tô Cảnh tát Hứa Chỉ một cái, khí thế bừng bừng: "Cẩu nam nữ, chúc hai người trăm năm hạnh phúc! ]

Chuyên viên trang điểm và quay phim: ...Tự nhiên như bị hắt một xô máu chó nhưng lại thấy muốn nghe tiếp là sao...

Không ai lên tiếng, im ắng như bị đóng băng.

Người vừa vào livestream: "?"

Tạ Lễ đang làm cái gì vậy?

[ Bắt đầu dựng hình tượng rồi đấy ]

[ Tạ Lễ là tới làm trò hề à ]

[ Hắn nghe truyện này là ý gì, muốn ám chỉ ai? ]

So sánh một chút, bên Kiều Minh không khí rất tốt.

Cậu trang điểm xong liền đối diện camera livestream chào hỏi, điện thoại rung lên một cái, cậu liếc nhìn rồi không nghe máy.

[ Điện thoại Kiều Bảo reo rồi ]

[ Soái quá chồng ơi! Tới xem soái ca rửa mắt nè ]

Rất nhanh, khách mời ngồi xe chương trình đến nơi ở tối nay.

Mùa hè ở Đại Lý phong cảnh đẹp như tranh, trời như đổ mực lam, nền xanh tinh khôi vương chút mây trắng, núi non xanh mướt, khiến khán giả phải xuýt xoa.

Địa điểm nghỉ ngơi là một homestay bên hồ Nhĩ Hải, tường phủ đầy hoa tường vi, hàng rào cũng bị leo kín. Vừa mở cổng vào, bên trong sân đầy hoa cẩm tú cầu rực rỡ, Tạ Lễ là người đến đầu tiên. Vừa vào cửa, ba con mèo con nhà chủ liền chạy ra chào đón, dụi vào chân cậu kêu meo meo.

Cậu đặt hành lý xuống, đi xem xét toàn cảnh homestay, rồi lấy thức ăn cho mèo ra cho tụi nó ăn.

"Nơi này đẹp thật." Tạ Lễ không ngẩng đầu, livestream liền bắt được hình ảnh Kiều Minh tiến vào. Vừa thấy Tạ Lễ, cậu ta liền tỏ ra thân thiết: "Anh ơi, anh là người đến đầu tiên à? Có ăn sáng chưa, trợ lý em có mang đấy."

"Tối qua anh không về nhà, ba nổi giận lắm, còn nói sẽ cắt đứt quan hệ với anh luôn. Nhưng anh ơi, ba chỉ giận quá thôi, anh đừng giận nữa nhé..."

Tạ Lễ chỉ cúi đầu vuốt ve mèo, hờ hững gọi: "Mi Mi."

Đến ánh mắt cũng chẳng liếc qua.

Kiều Minh: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play