Edit & Beta: YACchan
Về đến nhà, Tạ Lễ đá văng giày rồi ngả người nằm xoài trên sofa.
"Còn một năm nữa thôi, bố đây phải đọc tiểu thuyết xem phim mỗi ngày! Bố đây còn phải mất dạy, không biết lễ nghi! Ai làm phiền bố là bố mày chửi lại!" Tạ Lễ ngưng khóc, càng nghĩ càng tức, thay bộ đồ ngủ liền thân hình con cá mập trừu tượng rồi nghênh ngang đi lại trong nhà.
Đọc tiểu thuyết, nghe truyện, xem phim là sở thích nhỏ của cậu. Bình thường Tạ Tất An quản rất nghiêm, mấy chuyện đó chỉ dám lén lút làm. Cậu mặc gì, nói gì khi ra ngoài đều bị ông can thiệp, vậy mà với Kiều Minh thì tốt tới mức không có ranh giới, chẳng bao giờ quản.
[ Tần Đình trong truyện là thiếu gia giả, ngày thường hống hách, chưa từng cho Thẩm Huyền sắc mặt tử tế. Vì gia sản mà chèn ép thiếu gia thật Thẩm Huyền, thậm chí còn vu oan giá họa. May mà kết cục viên mãn, Tần Đình bị đuổi khỏi nhà họ Tần, Thẩm Huyền sự nghiệp tình cảm đều thành công. ]
[ Một Tần Đình trùng tên trùng họ không thoát nổi định luật xuyên sách: ……? Thiếu gia giả thì không thể chung sống hòa bình với thiếu gia thật sao? ]
Tạ Lễ: …Đúng là nhắc đâu trúng đấy.
Cậu không thương tiếc gỡ ngay app nghe truyện, mắng: "Chung sống hòa bình là đồ ngu đấy! Hiểu chưa hả? Bố mày là thiếu gia giả, bố nói là phải nghe!"
Hậm hực vài câu, Tạ Lễ lại tải app nghe truyện vô dụng về lại, nhanh chóng chuyển sang một bộ sảng văn khác, tên là: Thiếu gia giả, nhưng toàn bộ đều vào hố lửa.
Còn chưa kịp nghe đến đoạn vả mặt khi đang co ro thối rữa trên sofa, một cuộc gọi đến.
Người gọi: Lệ Thừa Minh.
"Đệt, tao còn chưa tìm mày, mày lại tìm tao trước." Tạ Lễ sững lại một chút, hóa ra chửi thề lại sướng như vậy.
Cậu cúp máy, vừa kéo đến danh sách đen thì Lệ Thừa Minh đã đổi số khác gọi tiếp, không chịu buông tha, Tạ Lễ đành bắt máy.
"A Lễ, em với chú Tạ lại cãi nhau à? Dạo này em bị làm sao thế, sao hỗn láo với trưởng bối vậy? Còn không mau về nhà xin lỗi, lát nữa chú Tạ sẽ cho em ăn đòn theo gia pháp đấy." Giọng điệu và thái độ của Lệ Thừa Minh y như đã kết thân qua hôn nhân nên có quyền dạy dỗ cậu, nghe có vẻ là vì nghĩ cho cậu, thực chất lại là loại ngậm phân nhào vào trộn, vác mặt lấy lòng Tạ Tất An.
Hồi trước sao cậu lại bị cái thái độ tử tế của Lệ Thừa Minh lừa nhỉ? Đúng là mù mắt!
Phi! Nói gì cũng không thể tự trách mình! Tất cả đều tại con chó Lệ Thừa Minh không trung thành!
Nói cho cùng là bị huấn luyện bởi nhà họ Tạ lâu quá rồi, nhưng giờ cậu còn sợ gì nữa? Ngay cả chết cũng không sợ, lại đi sợ Tạ Tất An?
"Lệ Thừa Minh, anh là cái thá gì? Anh là ai mà dám quản tôi? Sao anh không bám lấy A Minh mà lại xen vào chuyện của tôi? Đồ thần kinh. Anh thích nhà họ Tạ thế cơ à? Thế thì thử ăn gia pháp đi xem, như vậy anh mới thực sự là người nhà họ Tạ đấy." Tạ Lễ chửi một tràng không ngừng nghỉ, sau khi cúp máy thì thở phào một hơi, hét lên mấy tiếng rồi sảng khoái nói: "Sướng!"
Nhà họ Tạ.
Lệ Thừa Minh bị tiếng thét gào của Tạ Lễ làm giật bắn người. Tạ Lễ ngày thường nói năng hành xử có giáo dưỡng, hôm nay ăn phải thuốc súng hay sao mà nổi điên thế?
Tạ Tất An ngồi ở vị trí chính, Kiều Minh ngồi bên cạnh, đang an ủi ông: "Ba, anh con chắc chắn là bị quản lý công ty nói chuyện gì rồi. Gần đây bị bôi nhọ trên hot search nhiều, anh ấy phải đi giải quyết thôi. Ba đừng giận, con không sao mà."
"Hừ, cái thứ vô dụng bất hiếu, không phải con ruột nên nuôi mãi cũng không nên người!" Tạ Tất An tức đến ném cả chén trà. Lệ Thừa Minh cười xòa nịnh nọt: "Chú Tạ, cháu sẽ lập tức đưa Tạ Lễ về xin lỗi. Cậu ấy cũng thật là, ngay trước mặt khách mà không biết giữ thể diện cho chú."
Nghe vậy, Tạ Tất An liền nắm tay Kiều Minh, kéo Lệ Thừa Minh lại gần: "Thừa Minh, cháu cũng là đứa chú nhìn từ nhỏ tới lớn, A Minh với cháu rất xứng đôi, phải biết nắm lấy cơ hội."
Kiều Minh cúi đầu ngượng ngùng, rút tay lại: "Ba…"
Lệ Thừa Minh liếc nhìn Kiều Minh, cười nhạt rồi dời mắt đi.
Tạ Lễ để tâm đến hắn, đến lúc kết hôn với Kiều Minh, bắt Tạ Lễ làm t*nh nhân thì cậu ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Nghe xong truyện, Tạ Lễ thấy cả người thoải mái, kiểu mọi người đều hối hận thật sự quá sướng. Nếu cậu cũng có thể khiến tất cả phải hối hận thì tốt biết bao.
Nhưng rồi một cảm giác trống rỗng lại trào lên, thời gian sống đếm ngược quá chân thực. Tạ Lễ giơ tay lên nhìn chăm chú.
"Gầy thật."
Kệ chứ. Tạ Lễ nghĩ, toàn mạng mắng thì cứ mắng, show du lịch thì coi như hưởng nốt chút thời gian cuối đời. Ở nhà họ Tạ bao năm còn chưa từng đi ngắm non sông đất nước, mà chết vậy thì thiệt quá.
Chỉ là nếu quay được nửa show mà rụng hết tóc thì không ổn, phải mua vài bộ tóc giả.
Vừa đặt hàng xong thì chị Anni gửi thông tin show du lịch tới.
[ Minh tinh đến rồi ] là một chương trình mời 5 khách mời cố định, mỗi khi tới một thành phố sẽ có khách mời đặc biệt đến tham gia, khách cố định sẽ đóng vai trò hướng dẫn viên cùng nhau vui chơi khám phá.
Mà cậu là một trong số khách mời cố định. Bị toàn mạng mắng chửi nhưng kéo nhiệt lượng về rất mạnh, Anni nhét cậu vào show để dùng thiết lập nhân vật do công ty dựng lại để lật kèo trở lại nổi tiếng.
Chiêu quen trong giới. Hình tượng mới của Tạ Lễ trên show là: em trai ngoan, dịu dàng, nghe lời, ánh mắt có sinh khí.
Nghe lời? Hai từ đó giờ Tạ Lễ cực kỳ dị ứng. Cậu cứ muốn làm theo ý mình.
Đọc xong chi tiết show, cậu ném luôn tờ giấy khám sức khỏe vào thùng rác. Vừa định kéo hết người trong quá khứ vào danh sách đen thì một cuộc gọi từ Kiều Minh tới. Cậu chưa kịp đổi tên lưu, hai chữ "em trai" lúc này lại đặc biệt chướng mắt.
Đáy mắt cậu lóe lên tia hận thù.
"Anh ơi, hôm nay anh có về nhà không? Ba mẹ nhớ anh lắm. À, Thừa Minh gọi cho anh không được, hai người cãi nhau à?" Giọng Kiều Minh luôn dịu dàng nhỏ nhẹ. Trước kia Tạ Lễ từng khen cậu ta tính cách và giọng nói như nước, giờ chỉ thấy mình mù mắt.
Nước gì chứ, rõ ràng là nước cống.
"Hôm nay là sinh nhật chung của chúng ta đó anh, anh không vui à? Thời Phong và Tư Quân cũng gửi quà cho anh, nhưng hiện đang để trong phòng em. Đợi anh về em đưa lại nhé. Gần đây công việc anh không suôn sẻ sao? Nghe nói anh sẽ tham gia [ Minh tinh đến rồi ] ,em cũng nhận lời tham gia rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi du lịch, em sẽ ở bên anh giải khuây."
Tạ Lễ khẽ cười lạnh. Nếu là trước đây cậu chắc chắn đã tin thật. Từng câu dò xét, từng chữ khiêu khích, cái gì mà giải khuây, rõ ràng là muốn thấy cậu bị chửi trên show, rồi lại thuận thế dẫm lên để leo lên cao.
Mấy chiêu trò kiểu này, Tạ Lễ thấy quá nhiều rồi. Trước kia bị gọi là tình thân làm mờ mắt, giờ đầu óc tỉnh táo rồi, sao có thể để mặc Kiều Minh đạp lên mình nữa?
"Thế thì phải cảm ơn em rồi, Kiều Minh." Tạ Lễ từ tốn nói.
"Anh đừng khách sáo với em." Kiều Minh cười.
"Gần đây anh đang theo dõi một bộ phim, có nhân vật trước mặt thì tỏ vẻ tử tế, sau lưng thì bẩn thỉu. Kết cục thê thảm lắm, em có muốn xem cùng không?" Tạ Lễ liếc xéo, giọng đầy trêu chọc: "Nếu là anh, gặp loại người này nhất định phải tát vài cái. Như thế còn nhẹ, chi bằng đi chết cho rồi."
Kiều Minh im lặng hồi lâu, mãi mới phản ứng lại, gượng gạo nói: "Anh vẫn quá mềm lòng, đồng cảm quá mức không phải chuyện tốt."
"Thật sao? Người phụ lòng người khác vốn đáng chết." Giọng Tạ Lễ âm u lạnh lẽo.
Kiều Minh run rẩy, cuống cuồng cúp máy.
Nhà họ Tạ một bạt tai, Kiều Minh hai bạt tai, Chu Thời Phong, Phong Tư Quân, Lệ Thừa Minh thì là hàng combo mười tám chưởng!
Tạ Lễ trợn mắt một cái rồi mặt lạnh xóa bạn, chặn luôn. Mấy thằng ngu làm phí thời gian và cảm xúc của cậu nên biến hết khỏi thế giới này đi là vừa.
Vừa rồi cậu lại có thể nói ra những lời độc địa như thế. Tạ Lễ nằm ngửa, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Giá mà phát điên mãi được thì tốt."
Căn hộ hiện giờ là sau khi Kiều Minh quay về nhà họ Tạ thì cậu mới mua, một phòng một khách một vệ sinh đơn giản nhưng được trang trí thành chốn mộng mơ ấm áp như cậu hằng tưởng. Đủ mọi món đồ dễ thương lạ lẫm khắp nơi. Chỉ tiếc… nghĩ kỹ thì người đối xử tốt nhất với cậu là cô trợ lý nhỏ Tiếu Tiếu. Cô bé mồ côi tự mưu sinh, sau này căn hộ này để lại cho cô là hợp lý.
Tài sản cậu không nhiều, còn một công ty chụp ảnh giải trí, bề ngoài là studio nhiếp ảnh, thực chất là đội ngũ paparazzi săn tin.
Bản chất loài người là hóng drama. Ngoài đọc truyện, sở thích thứ hai của Tạ Lễ chính là hóng chuyện. Tiền cậu kiếm được phần lớn đều nuôi cái công ty nhỏ này. Trong công ty có ba paparazzi chuyên đào tin cho cậu, tiếc là Tạ Lễ có đạo đức, chỉ ăn mấy tin tiểu minh tinh yêu đương thôi, cũng không dám đăng lên, sợ Tạ Tất An phát hiện.
Vào giới ba năm, nhân viên công ty không ra gì, chỉ moi được hai tin mấy tiểu idol yêu nhau, mà không lâu sau còn bị paparazzi khác phơi bày trước.
Tạ Lễ nghĩ kỹ, công ty này cũng để lại cho Tiếu Tiếu, vì cô cũng thích hóng hớt.
Đêm xuống, Tạ Lễ bị đánh thức giữa giấc ngủ, hít một hơi sâu rồi chửi: "Phá giấc ngủ như hại mạng người, đáng chết!"
Cậu hùng hổ mở cửa, "Ai đấy?!"
"Mày đang làm gì vậy?"
Tạ Lễ lúc này mới mở to mắt, ánh mắt trong veo tỉnh táo hẳn. Cậu ngẩng đầu nhìn Phong Tư Quân, trong mắt đầy ghét bỏ, giọng khàn khàn: "Liên quan đéo gì mày, cút."
Phong Tư Quân ngây ra một lúc, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, sao Tạ Lễ lại mặc bộ đồ ngủ trừu tượng như trẻ con thế này?
"Khi nào mày chuyển ra ngoài sống, sao không nói với tao? Mày cãi nhau với A Minh à? Làm anh mà sao cứ phải đối đầu với nó vậy?"
Tạ Lễ giọng đầy gai góc nhưng Phong Tư Quân không chấp. Tầm mắt vô thức bị cổ áo rộng của cậu thu hút, vội dời mắt đi, nói tiếp: "Sao lại chặn tao?"
Hắn không nói? Là muốn đối đầu với Kiều Minh? Cái thằng trà xanh này mách nhanh thật.
Tạ Lễ cười nhạt trong lòng.
Đồ giả tạo.
"À, mày nói chuyện chặn hả," Tạ Lễ uể oải dựa cửa, đôi mắt đào hoa mới ngủ dậy còn ươn ướt, hơi hồng như vừa khóc.
"Mày khóc đấy à?" Phong Tư Quân nghiêm túc đẩy kính lên, định đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Tạ Lễ hừ lạnh, nhướng mày: "Mày giả vờ quan tâm cái con khỉ."
Thấy cậu né tránh, Phong Tư Quân ngẩn ra, thu tay về: "Thêm tao lại đi, A Lễ."
Tạ Lễ mặt lạnh như băng. Cậu không quên được những chuyện Phong Tư Quân làm sau khi Kiều Minh quay về nhà họ Tạ. Nghĩ kỹ thì mới thấy rõ bản chất hắn.
"Tao ghét nhất người ra lệnh cho tao." Cậu tát một cái không nương tay, Phong Tư Quân bị tát cho choáng váng, cái gọng kính vừa chỉnh xong cũng lệch luôn.
Tạ Lễ vung tay, cú tát này cậu dùng hết sức.
Nheo mắt lại, Tạ Lễ ngẩng cao đầu: "Tao thích ăn bánh ngọt, nhất định phải là của Nhất Phẩm Lâu. Trước kia còn bám lấy tao, nửa đêm tao mới nói thèm là mày đã đi mua. Giờ mà mày lập tức đi mua về cho tao, tao có thể đại từ đại bi cân nhắc thêm lại bạn."
Cậu nói rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng kiên định. Trước ánh nhìn ấy, Phong Tư Quân khẽ nhắm mắt lại.
"Mày thay đổi rồi…" Phong Tư Quân đẩy kính lên, nửa mặt còn tê rần nhưng không phản kháng, nghiến răng: "Từ khi A Minh quay về nhà họ Tạ là mày thay đổi rồi. Mày trở nên ghen tị độc ác, vì sợ địa vị bị lung lay mà làm A Minh bị bỏng. Nhìn xem mày phát điên thế này còn ra thể thống gì? Tạ Lễ, bây giờ mày khác gì mấy con đàn bà chanh chua ngoài chợ?"
Tạ Lễ: ?
"Từ nhỏ bố mẹ mày ly dị, con riêng đến tận cửa đái lên đầu mày, là tao giúp mày trả đũa. Mày đừng quên, rốt cuộc là ai mới là kẻ sợ mất chỗ đứng."
Tạ Lễ chỉ thẳng mặt hắn, hung dữ nói: "Mù rồi thì móc mắt đi! Cút về mà hùa với Lệ Thừa Minh cùng Chu Thời Phong mà bảo vệ cái tên trà xanh kia! Tao đm đúng là độc ác đấy, đúng là điên rồi đấy! Mày là cái thá gì? Cút cho khuất mắt tao!"
Tạ Lễ dập cửa thật mạnh, hừ một tiếng, rồi chửi tiếp: "Đồ ngu."