Edit & Beta: YACchan

"Chương trình tạp kỹ này là lịch trình duy nhất công ty có thể sắp cho cậu hiện tại, mục đích là để cậu cứu vớt hình tượng qua show du lịch." Giọng nữ trầm và bực dọc vang lên từ đầu dây bên kia. "Đừng quên tình cảnh hiện giờ bị toàn mạng tẩy chay của cậu."

Dưới bầu trời u ám, có một người đang đứng trong vườn hoa. Cậu mặc bộ vest màu nâu nhạt được cắt may tinh tế, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, thân hình gầy gò ẩn dưới lớp vỏ bọc trống rỗng.

"Vâng, chị Anni, mai em sẽ trả lời." Tạ Lễ ngẩng đầu nhìn về nơi đang tổ chức buổi tiệc sinh nhật náo nhiệt, rồi lặng lẽ cúi mắt xuống.

"Giờ là lúc để cậu chọn thời điểm à?" Anni hừ một tiếng, "Chương trình có yêu cầu về tình trạng sức khỏe, nhớ đi kiểm tra sức khỏe, bản báo cáo giữ lại tự xem."

Cuộc gọi kết thúc.

Tạ Lễ thở dài, mạch máu trên tay cầm ly rượu lộ rõ.

Vì bị toàn mạng tẩy chay, cậu chưa từng có một giấc ngủ yên suốt thời gian qua, người cũng gầy đi trông thấy.

Ai mà ngờ được, sống đến 24 tuổi rồi, lại có ngày phát hiện mình không phải con ruột của bố mẹ.

Nhà họ Tạ là một trong những gia tộc hào môn đứng đầu Hải Thị. Trước đó không lâu, người đứng đầu Tạ Tất An gặp tai nạn giao thông cần truyền máu gấp, khi lấy máu của Tạ Lễ thì mới phát hiện không trùng, mà sinh viên nghèo Kiều Minh, người đã kịp thời đến truyền máu mới là thiếu gia ruột thực sự.

Sau khi việc này bị lộ, Tạ Lễ lập tức bị bạo lực mạng kéo dài cả tuần. Những hành vi trước đây của cậu đều bị tài khoản marketing và antifan đào bới phóng đại, còn Kiều Minh thì vì làm việc tốt được báo chí tung hô thành ngôi sao, thuận tiện dẫm cậu một phát.

Đúng là tình tiết cẩu huyết và phi lý như trong phim ngắn. Tạ Lễ không biết nói gì thêm.

Thực tế cũng như vậy. Tạ Tất An luôn trọng nam tôn nữ, để ý sĩ diện, nhưng lại nuông chiều cậu hết mực. Giờ đây thì dồn hết yêu thương và ủng hộ cho Kiều Minh, thậm chí cả sự nghiệp làm nghệ sĩ cũng thuận lợi hơn Tạ Lễ rất nhiều.

Tạ Lễ uống cạn ly champagne, động tác không mấy nho nhã nhưng chẳng ai lên tiếng nhắc nhở. Dù sao thì tâm điểm hôm nay cũng dồn hết về phía sinh nhật lần thứ 24 của Kiều Minh.

Kiều Minh yếu ớt, mỗi lần gọi "anh" thì đôi mắt đều long lanh trong suốt. Thân hình nhỏ gầy, sống mũi ửng đỏ trông rất tội nghiệp. Vì cảm thấy có lỗi khi cướp đi cuộc sống của Kiều Minh, Tạ Lễ luôn xem cậu ta như em ruột mà bảo vệ, không để tâm đến những lời đồn thổi bên ngoài về mối quan hệ giữa hai người.

Rời khỏi khu vườn vắng, Tạ Lễ quay lại sảnh tiệc tiếp khách.

"Tạ thiếu, chúc mừng sinh nhật em trai ngài. Trước kia mọi người đều đến mừng sinh nhật ngài, giờ thì chúc mừng em trai ngài vậy." Người kia nói năng kiểu cách. Tạ Lễ cười gượng, nâng ly: "Sinh nhật đầu tiên tổ chức chính thức của em trai, tất nhiên phải náo nhiệt rồi. Cứ tự nhiên."

Tạ Lễ bước sang một bên, đảo mắt nhìn quanh rồi chặn một người giúp việc lại hỏi: "Tiểu thiếu gia đâu? Không thấy em ấy. À, em ấy không uống được rượu, nhớ đừng đưa nhầm đồ uống. A Minh hay thèm đồ ăn vặt, giờ chắc đói rồi, tìm thấy thì lén đưa chút bánh ngọt cho em ấy."

"Thời Phong, Tư Quân, với cả Thừa Minh đâu?"

"Đại... thiếu gia, tôi không thấy."

"Không sao." Cậu vừa dứt lời thì người lúc nãy lại chen ngang, giọng điệu mỉa mai: "Còn làm màu."

Tạ Lễ làm như không nghe thấy. Chỉ vì biết cậu không phải thiếu gia thật nên mới dám huênh hoang như vậy, trước kia còn khúm núm trước mặt cậu cơ mà.

Cảm thấy buồn chán, Tạ Lễ cũng không muốn tiếp tục xã giao.

Cậu định đi rửa tay cho tỉnh táo, nhân tiện suy nghĩ về show du lịch kia.

Trước đây bị bôi xấu phần lớn là do đối thủ cạnh tranh giở trò sau lưng, cuộc chiến giữa các thế lực ngầm. Nhưng gần đây thì khác hẳn, từ khi Kiều Minh được nhận lại, tên cậu bị treo trên hot search đen suốt một tuần như thể muốn dồn cậu đến đường cùng. Giờ đến sinh nhật của cả hai, cậu lại bị lôi ra bêu riếu lần nữa.

Trước kia cậu muốn theo đuổi ước mơ làm diễn viên, Tạ Tất An cho cậu ba năm để thử sức. Hết hạn mà chưa thành công thì phải quay về thừa kế tài sản. Trong ba năm đó, ông ta thúc ép cậu nổi tiếng, mua hot search thổi phồng rồi dìm lại để phá hỏng thiện cảm, khiến không ai dám động vào cậu. Giờ không còn quyền thừa kế, không ai bảo vệ, cậu lại bị kéo lên hot search đen không dứt, như sóng biển dập dềnh mãi không ngừng.

Tạ Tất An áy náy với Kiều Minh, yêu thương cậu ta như trân bảo. Kiều Minh vào giới, ông ta không những không phản đối mà còn đổ tiền nâng đỡ.

Tạ Lễ chẳng có lập trường gì để trách ông ta thiên vị – con ruột cộng thêm ơn cứu mạng, hoàn toàn hợp lý.

Dù vậy, sự nghiệp vẫn phải tiếp tục.

"Vừa nãy cái tên Tạ Lễ đó còn diễn trò, bảo người mang đồ ăn cho cậu. Kiều thiếu, cậu đúng là bao dung. Hắn chỉ giỏi giả bộ trước mặt tụi tôi. Nếu không nghe nói hắn đối xử với cậu thế nào, suýt nữa tôi cũng bị hắn lừa rồi."

"Tạ Lễ đối với tôi rất tốt, thật đấy." Trước cửa phòng vệ sinh, bước chân Tạ Lễ đột ngột khựng lại, sững người.

Giọng Kiều Minh the thé nhưng yếu ớt, nghe rất đáng thương. "Vết sẹo trên tay tôi là do bất cẩn bị bỏng, thật mà... không liên quan đến anh trai, không phải như mấy người nghĩ đâu, sắp khỏi rồi."

"Kiều thiếu, cậu đúng là người tốt." Chính là người vừa gây sự khi nãy.

Kiều Minh bị bỏng, là do cậu làm sao?

"Rõ ràng là hắn làm, A Minh à, cậu đừng bênh hắn nữa. Tạ Lễ đúng là độc ác. Trước kia trước mặt tụi tôi luôn tỏ vẻ quý tộc nho nhã. Bọn tôi cười với hắn cũng chỉ vì nể thân phận thôi, ai ngờ bây giờ không biết tự lượng sức mình." Giọng nói đầy oán hận, như thể Tạ Lễ thật sự độc địa không ai bằng.

Mắt Tạ Lễ khẽ run, ánh nhìn dần lạnh lại – người nói những lời đó lại là bạn thân của cậu Chu Thời Phong.

Kiều Minh khẽ cúi đầu: "Thời Phong, đừng nói nữa..."

Chu Thời Phong mỉa mai: "Tôi cứ nói đấy. A Minh, tôi từng bảo cậu phải cẩn thận với Tạ Lễ. Lúc ba mẹ ly hôn, mẹ kế sinh em trai em gái, mỗi lần Tạ Lễ đến đều mang quà bánh đồ chơi, sợ tôi không có. Hóa ra chỉ là đang khoe khoang hắn hạnh phúc. Giờ bị quả báo thì bắt đầu giở trò."

Tạ Lễ đứng chết lặng, người không ngừng run rẩy.

Chu thúc thúc tái hôn, Chu Thời Phong từng than thở rằng mình không được yêu thương, không có gì cả, nên cậu mới mua đồ chơi bánh kẹo cho cậu ấy để an ủi. Hóa ra, trong mắt người kia, mình chỉ là đang khoe của?

Bên cạnh đó, người đàn ông cao lớn đang lo lắng xem vết bỏng của Kiều Minh, ánh mắt đầy nặng nề, vẻ mặt u sầu. "Anh gọi người mang thuốc đến ngay. Vết thương còn đỏ, sao em lại không biết giữ gìn bản thân. Nhìn mà đau lòng. Tạ Lễ cũng thật là, ghen cũng phải có chừng mực. Đây vốn là hôn ước giữa anh với thiếu gia thật sự của nhà họ Tạ mà."

"Không sao đâu, không đau. Đừng nói với Tạ Lễ, quan hệ giữa tụi em sẽ xấu đi. Em không có ý trách anh ấy." Kiều Minh nói bằng vẻ đáng thương, người cậu nhìn chính là vị hôn phu Lệ Thừa Minh, người trước mặt thì dịu dàng săn sóc, sau lưng lại được ông nội khen là người đàn ông tốt.

Rõ ràng là Lệ Thừa Minh tự bám lấy, giờ lại nói như thể cậu ta đang đeo bám hắn?

"Tạ Lễ quá đáng rồi. Không ngờ hắn lại là kẻ nhỏ nhen hiểm độc như vậy. Bao năm qua tôi lại không nhìn ra." Người vừa lên tiếng, cử chỉ nghiêm túc, đẩy gọng kính, không ai khác ngoài thanh mai trúc mã Phong Tư Quân.

Nhìn thấu cậu ư? Tạ Lễ nghiến răng – rõ ràng là cậu không nhìn thấu bọn họ!

Bảo sao gần đây cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng lớn, thì ra...

"Đừng trách anh ấy, bị đổi thân phận quá nhanh chắc chắn rất khó chịu."

Kiều Minh vừa dứt lời, cả đám người xung quanh xôn xao.

Sắc mặt Tạ Lễ trầm xuống, lông mày nhíu chặt như trời đầy mây đen ngoài kia.

Cậu siết chặt nắm tay, trong cơn phẫn nộ và choáng váng thì thấy bọn họ đi ra, liền vội vã quay đi.

Trên đường trở lại, Tạ Lễ nghĩ mãi không thông – cậu đối xử với Kiều Minh như em ruột, thật tâm chuộc lỗi, cố gắng bù đắp, gần như muốn cho cả mạng sống. Vậy mà Kiều Minh lại dựng chuyện, bóp méo sự thật sau lưng.

Trước mặt thì dịu dàng lễ phép, một tiếng "anh" nghe ngọt đến tận tim, chưa từng lộ ra chút bất mãn, kết quả lại là kiểu "trà xanh" thâm độc. Loại người này, đời thật hiếm lắm, cậu chỉ thấy trong truyện ngắn drama.

Kiều Minh đúng là hợp làm diễn viên, đặc biệt là vai trà xanh.

Lúc Tạ Lễ còn là thiếu gia thật, ai cũng nịnh bợ cậu. Kiều Minh vừa trở lại là tất cả đều thay lòng. Phong Tư Quân, Lệ Thừa Minh, Chu Thời Phong... đúng là buồn nôn!

Nếu không tình cờ nghe được, chắc còn bị họ lừa đến bao giờ?

Trong sảnh tiệc đông đúc, một số người nhìn thấy Tạ Lễ quay lại thì ánh mắt pha tạp đủ loại cảm xúc – tò mò, chế giễu, thương hại – nhưng cậu chẳng để tâm, chỉ muốn rời khỏi cái buổi sinh nhật phô trương này của Kiều Minh.

"Tạ Lễ, con định đi đâu? Đi vội vàng như vậy trông ra gì!" Một tiếng quát nặng nề vang lên khiến Tạ Lễ theo phản xạ dừng bước. Ngoái đầu nhìn lại, Tạ Tất An đang đứng giữa đám đông, mặt đầy phẫn nộ.

Khi Kiều Minh chưa trở về, trước mặt người ngoài Tạ Tất An còn giữ chút thể diện cho cậu. Giờ thì chẳng buồn che giấu nữa, thẳng thừng làm mất mặt cậu ngay tại chỗ.

"Sinh nhật em trai, con muốn đi đâu? Có còn ra dáng anh trai không?"

Đôi môi từng đỏ hồng của Tạ Lễ nay đã nhợt nhạt, viền mắt hơi đỏ. Cậu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Công ty có việc, cần đi một chuyến. Chúc Kiều Minh sinh nhật lần thứ 24 vui vẻ. Quà con đã đưa quản gia rồi."

"Công ty có việc thì quan trọng hơn sinh nhật em trai à? Không được đi! Công việc đó đến giờ cũng chẳng ra trò trống gì, có gì đáng làm? Không biết phân biệt nặng nhẹ, bao năm dạy dỗ uổng phí. Em trai con còn hiểu chuyện hơn con! Nếu đi thì đừng quay lại nữa!"

Máu trên mặt Tạ Lễ như rút cạn, đôi mắt đào hoa vốn luôn rạng rỡ giờ tràn đầy chán ghét. Nếu là trước kia, Tạ Lễ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám phản bác, luôn cố gắng thể hiện là đứa con hiếu thuận.

Nhưng hôm nay, cậu chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt ấy khiến Tạ Tất An nổi da gà.

"Xin lỗi, tôi phải sửa lời ông. Ông muốn mắng tôi thì cứ nói thẳng, nhưng lôi nghề nghiệp người khác ra chê bai thì cũng chẳng phải người có giáo dưỡng. Tôi với nhà họ Tạ không có quan hệ máu mủ, thay vì mắng tôi, ông nên dạy lại Kiều Minh thì may ra còn kịp."

"Gió đổi chiều thì cứ hưởng đi. Kiều Minh bây giờ đang hot thật đấy, nhưng giới giải trí không thiếu gì những người vừa có thực lực, vừa có ngoại hình, vừa có phẩm chất. Tốt nhất là ông cứ tiếp tục đổ tiền chống lưng cho cậu ta đi."

Giọng Tạ Lễ đều đều, từng chữ như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào người Tạ Tất An.

Chưa đợi ông ta phản ứng lại, Tạ Lễ đã rời đi, để lại đám đông sửng sốt ngơ ngác phía sau.

Trên đường đến nơi kiểm tra sức khỏe, Tạ Lễ đeo khẩu trang, hạ kính xe xuống. Người đi đường vội vã, đèn đỏ ở ngã tư vẫn chưa đổi.

"Hiến máu – để yêu thương lan tỏa khắp thế gian—" Loa phát thanh từ chiếc xe hiến máu bên đường vang lên rõ ràng, thu hút không ít ánh nhìn.

"Hiến máu là vinh dự – kiểm tra sức khỏe miễn phí—"

Tiếng loa vang to, Tạ Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói với tài xế: "Tới điểm hiến máu đi."

Tạ Tất An đã khoá mấy thẻ của cậu, vừa rồi lại chính thức xé rách mặt, đã nói sẽ không quay về nhà họ Tạ thì nhất định sẽ không quay.

Tiền còn lại trong thẻ còn phải duy trì cái studio giải trí nho nhỏ do cậu lén mở, chưa kể gần đây dính quá nhiều hot search đen, phải bồi thường không ít hợp đồng vi phạm. Có nhận được lịch trình tiếp theo hay không còn chưa biết.

Dù ít đến đâu cũng là tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Hiến máu còn có thể cứu người, một công đôi việc.

Đây không phải lần đầu Tạ Lễ hiến máu, cậu khá thuần thục, ngồi đợi lấy máu mà đầu óc vẫn bận nghĩ, không biết Kiều Minh sau lưng đã bịa chuyện về cậu tới mức nào.

Vẫn mặc bộ vest từ bữa tiệc, Tạ Lễ thân hình gầy gò, ngồi thẳng như cây trúc xanh, sắc mặt hơi tái, đôi mắt đào hoa khẽ đỏ – ở nơi này thật sự rất không hợp khung cảnh.

Tới lượt mình, y tá không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần.

Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, một cơn đau truyền đến từ cánh tay, còn chưa kịp thích nghi thì mắt tối sầm, Tạ Lễ ngất lịm.

_

"Xác định tôi chỉ còn sống được một năm sao?" Tạ Lễ cầm bản kết quả xét nghiệm, mặt không còn giọt máu.

Bác sĩ gật đầu, thở dài: "Dựa trên kết quả thì có thể còn nghiêm trọng hơn, chưa chắc đã được một năm..." Những lời sau ông không dám nói tiếp, nhưng Tạ Lễ đã hiểu.

"Không... không thể nào, rõ ràng tôi vẫn khỏe mạnh, sao có thể như vậy được? Có khi nào nhầm rồi không?" Tạ Lễ nói năng rối loạn, "Bác sĩ, ông kiểm tra lại giúp tôi được không?"

"Không nhầm đâu. Cậu là Tạ Lễ, nhân viên đã xác nhận rồi. Bệnh này cần phải phẫu thuật, nếu sắp xếp được thì nên nhập viện sớm..."

Tạ Lễ rời khỏi bệnh viện, ngồi trong hành lang trước cửa, mắt nhìn vào tờ kết quả nhưng đầu óc như trôi lạc đến một nơi nào khác.

Hiến máu cho Tạ Tất An mới biết mình không phải con ruột, vào nhà vệ sinh tỉnh táo một chút lại phát hiện bạn thân, thanh mai trúc mã, vị hôn phu và người em mà mình quý như ruột thịt đều hai mặt giả dối. Giờ đến hiến máu lại ngất, kiểm tra sức khỏe xong thì biết mình mắc bệnh nan y.

Tạ Lễ cười giễu cợt – người mà đã xui thì chuyện xấu cứ nối đuôi nhau mà đến.

Chỉ mới 24 tuổi, tất cả như một đoạn phim tua ngược quay chậm ngay trước mắt.

Từ nhỏ, cậu đã sống trong gia đình nghiêm khắc của họ Tạ, luôn ráng sống đúng kỳ vọng của cha mẹ. Nhưng ít ra bạn bè đối với cậu là thật lòng, vị hôn phu quan tâm cậu, thanh mai trúc mã cưng chiều cậu, ông nội thì yêu thương cậu. Dù áp lực từ gia đình hay sự nghiệp có lớn đến đâu, cậu vẫn có can đảm để bước tiếp. Nhưng giờ thì mọi thứ đều thay đổi.

Từ khi Kiều Minh trở về nửa năm trước...

Nước mắt không kìm được tuôn trào, cảm xúc bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa. "Tại sao... lại phải đối xử với tôi như vậy?"

Bề ngoài ai cũng tỏ ra tốt với cậu, sau lưng thì...

Những lời nói hôm nay, những ánh mắt xì xào bàn tán sau lưng, những lời mỉa mai – về sau sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Miệng nói lời hay, lòng thì đổi thay.

Thật buồn nôn.

Tạ Lễ nôn ra, nhưng vì từ sáng đến giờ bận lo chuyện sinh nhật cho Kiều Minh, chưa ăn gì nên chẳng nôn được gì.

Thật sự là muốn cậu trả lại mạng cho Kiều Minh sao?

Nhưng, cậu nhất định phải chết sao? Vì cái gì?

Thân phận có thể đổi, nhưng tình cảm thật lòng thì không – Tạ Lễ luôn tin như vậy. Nhưng hiện thực lại vả cho cậu một cú đau điếng.

Tại sao những kẻ hai mặt, theo đuôi quyền thế, phản bội tình cảm chân thành lại sống yên ổn, còn cậu thì phải nằm trên giường bệnh chờ chết?

Người lương thiện, sống đúng mực thì đáng bị ức hiếp à?

Cậu chưa từng muốn tranh giành với Kiều Minh, luôn coi cậu ta là em ruột. Ở nhà họ Tạ sống quy củ chịu bao điều tiếng, nhẫn nhịn đến bây giờ, thật sự là quá đủ rồi.

Ở nhà họ Tạ, cuộc đời của cậu đã bị sắp xếp chặt chẽ, cuối cùng cũng chỉ là trái cam bị vắt cạn. Nhưng may là...

Giờ thì cậu không muốn chịu đựng nữa.

Sự uất ức và hào nhoáng là kiếp trước ở tuổi 24 của cậu. Từ giờ phút này, cậu được tái sinh.

Dù chỉ sống thêm một năm.

Tạ Lễ siết chặt tờ giấy báo kết quả, trong đầu nghĩ: Một năm thì sao?

Thoát khỏi cuộc sống gượng ép và nghẹt thở, từ giờ mỗi ngày đếm ngược, cậu sẽ sống đúng với lòng mình.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play