Nhưng cũng không sao cả ~
Trì Mặc tiếp tục nói, vẻ có chút lười biếng: “Đúng rồi đó, lúc tôi tới thì vừa đúng thấy Phương Huy rời đi. Mà lạ lắm nha, lúc hắn nhìn thấy tôi thì lại hoảng loạn hẳn lên, tôi còn tốt bụng nhắc hắn cẩn thận chút. Vậy mà sau đó lại nghe tiếng hét thảm từ bụi cỏ, đáng sợ thật đấy, không ngờ hắn lại bị tang thi cắn chết.”
Nói đến đây, Trì Mặc còn ra vẻ sợ hãi mà khẽ hít một hơi. Người xung quanh nhìn cậu, lúc này không khỏi dâng lên một loại cảm giác khó hiểu muốn che chở. Ngay cả Trầm Nghiên cũng không ngoại lệ. Nghe mà xem, Phương Huy này tội ác ngập trời thật đấy, không chỉ âm thầm mưu hại cậu mà còn dọa cậu hoảng sợ!
Thật sự là quá đáng giận!
U Vụ cũng nhìn Trì Mặc với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Còn Phó đội trưởng thì cũng hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chính hắn sao lại đi tin lời đối phương chứ?
Nếu như theo lý do Trì Mặc đưa ra, thì chẳng phải chuyện này thật sự chẳng liên quan gì tới hai người họ sao? Nhưng chuyện đó sao có thể được? Phương Huy là dị năng giả cấp năm, làm sao lại có thể bị mấy con tang thi giết chết dễ dàng như vậy!
Phó đội trưởng ánh mắt lóe lên, lạnh giọng nói: “Ý cậu là, cậu là người cuối cùng tiếp xúc với đội trưởng? Vậy nói thử xem, sau khi nghe thấy tiếng hét thảm của anh ấy, tại sao cậu không cứu? Tôi nghĩ lúc đó vẫn còn kịp đấy!”
Vấn đề này đúng là khó trả lời thật. Nhưng Trì Mặc lại dứt khoát nhún vai nói: “A, tôi yếu lắm, tang thi đối với tôi mà nói, kinh khủng vô cùng. Cho nên tôi mới đi tìm U Vụ để nhờ giúp đỡ đó chứ. Ai ngờ đâu, hắn chết nhanh như vậy ~”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play