Lăng Cẩm Tuế thế nào cũng không ngờ lại tìm thấy gia gia của mình trong hoàn cảnh như thế này.

Càng không ngờ, gia gia lại thảm hại hơn cả nàng!

Lại còn... gia gia từ khi nào trở thành đạo sĩ rồi?

Tất nhiên, lúc này mấy chuyện ấy đều không quan trọng. Điều quan trọng nhất là phải làm sao cứu gia gia thoát khỏi tay bọn sơn tặc kia?

Nhìn ba tên đại hán cầm đao kia, bản thân nàng yếu ớt thế này, còn gia gia thì bị trói chặt tay chân, muốn liều mạng đối đầu là chuyện không thể.

Hơn nữa ba tên sơn tặc này vừa mới nói tiếc vì không bắt được nữ nhân. Nếu để chúng phát hiện ra nàng, chỉ e kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Chỉ có thể nhẫn nại chờ đến nửa đêm, lúc lũ ác nhân mệt mỏi lơ mơ, mới tìm cơ hội ra tay cứu người.

Chỉ tiếc, Lăng Cẩm Tuế có thể đợi, nhưng ba tên thổ phỉ lại không cho nàng cơ hội.

Nghe lão đạo sĩ nói không biết diễn trò, tên sơn tặc cầm đao liền dùng mũi đao chỉ vào gia gia, lảo đảo đứng lên.

Theo động tác của hắn, mũi đao loang loáng trước mắt và giữa chân mày gia gia, chỉ cần hắn nhích thêm nửa bước thôi, gia gia nhất định mất mạng.

Gia gia toàn thân căng chặt, ông không sợ chết, nhưng còn cháu trai, cháu dâu đang ở đất Yến chờ ông đến cứu.

Còn có cháu gái bệnh nặng ở nhà trông mong ông quay về. Ông không thể chết oan chết uổng trong tay bọn thổ phỉ thế này!

Ông vội vàng cầu xin: “Đại gia, lão đạo thực sự không biết diễn trò, người còn ít bạc vụn, xin dâng để đại gia mua rượu uống.”

Tên sơn tặc phá lên cười, Gia Gia tưởng hắn đồng ý, cũng vội vàng cười theo. Ai ngờ, tên kia bất ngờ rút chuôi đao lại, giáng một cú cùi chỏ vào vai Gia Gia.

Lão nhân gầy gò lập tức ngã lăn ra đất, sau đó bị đạp mạnh một cước lên lưng.

“Phụt” Gia Gia phun ra một ngụm máu tươi.

“Đồ đạo sĩ vô dụng! Ngươi chết rồi, lão tử vẫn lấy bạc của ngươi đi uống rượu được!”

“Đại ca, tên đạo sĩ già này mang về cũng chẳng có ích gì, tốn cơm vô dụng. Không bằng giết luôn cho tiện!”

Tên sơn tặc vừa nói vừa dẫm mạnh lên lưng Gia Gia, mũi đao vạch vạch trên cổ ông, chỉ chờ một lệnh của lão đại là xuống tay.

Hướng Gia Gia ngã xuống chính là chỗ Lăng Cẩm Tuế đang ẩn nấp. Ông khó nhọc quay đầu nhìn về tượng Thổ Địa, tựa như đang cầu khẩn thần linh cứu mạng.

Nào ngờ, ông lại thấy khuôn mặt cháu gái của mình.

Ông còn tưởng đó là ảo ảnh trước khi chết, chớp chớp mắt, đem máu trên mặt lau sang vai, nhìn kỹ lại.

Đúng là cháu gái ông rồi! Nhưng gương mặt đứa cháu vốn yếu đuối sợ hãi kia lúc này lại hiện lên vẻ kiên cường, phẫn nộ.

Đôi mắt sáng quắc ấy toàn là hận ý, như thể đang chực xông ra chém chết tên thổ phỉ kia.

Gia Gia không còn thời gian nghĩ tại sao cháu gái vốn nên an toàn ở nhà họ Tưởng lại xuất hiện ở đây.

Ông chỉ biết liên tục lắc đầu, dù chính mình đang bị đánh đến hấp hối cũng chưa rơi lệ, mà lúc này, trong đôi mắt đục ngầu kia lại tuôn rơi hàng lệ nóng.

Ông đang cầu xin Cẩm Tuế, đừng xuất hiện!

Ông run rẩy vươn tay vào dưới bàn thờ, định đẩy cháu gái lui vào trong, dù có chết cũng tuyệt không để cháu bị phát hiện.

Khi bàn tay đầy chai sạn và máu ấy chạm đến Cẩm Tuế, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác chưa từng có.

Đây chính là cảm giác có Gia Gia, là cảm giác được người thân che chở yêu thương.

Nàng thầm hạ quyết tâm cho dù nguyên chủ đã yên giấc vĩnh hằng, thì đời này nàng cũng nhất định thay nàng ấy hiếu thuận với vị Gia Gia này.

Nàng chuẩn bị xông ra, bởi vì chần chừ thêm một khắc, Gia Gia thực sự sẽ bị thổ phỉ giết chết!

Nàng mò ra bình thuốc bột mang theo bên hông, vốn là thuốc chống rắn rết, không giết người được, nhưng có thể khiến mắt cay đến mù mịt trong chốc lát.

Nàng định đá tung đống lửa, nhân lúc hỗn loạn kéo Gia Gia chạy trốn, dù chỉ có một tia hy vọng, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn ông chết ngay trước mặt mình!

Lăng Cẩm Tuế âm thầm mắng nguyên chủ: Ngươi ở chốn hoang vu thì giỏi dọa ta, lúc này sao không ra dọa lũ thổ phỉ kia đi?!

Dường như Gia Gia đã cảm nhận được ý định của nàng, bàn tay ông càng cố sức đẩy nàng vào trong, khẽ khàng nỉ non chỉ nàng nghe được: “Đừng ra… Gia Gia xin cháu, đừng ra ngoài.”

Đúng lúc ấy, tên thổ phỉ lão đại — kẻ có cái bớt đen mọc lông trên cổ cất giọng: “Kéo ra ngoài xử, để Thổ Địa gia nhìn thấy, đừng làm máu me bẩn thỉu.”

“Ha! Đại ca yên tâm, bảo đảm chết sạch sẽ!” Tên kia vừa đáp vừa cúi xuống kéo chân Gia Gia.

Gia Gia dồn hết chút hơi tàn, nắm chặt lấy tay Cẩm Tuế, lại khẩn cầu: “Ngàn vạn lần đừng ra!”

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay ông và nàng chạm nhau, Cẩm Tuế đang chuẩn bị liều mạng.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay nàng nóng bỏng như có lửa đốt, trước mắt lóe lên một luồng sáng chói lọi, nàng xuất hiện ở một nơi rất đỗi quen thuộc.

Chính là phòng thí nghiệm đã nổ tung kia!

Nhưng hiện tại, phòng thí nghiệm không hề có dấu tích bị hủy hoại, mà là dáng vẻ trước lúc phát nổ, máy móc y tế, thuốc men, phòng trà và tủ thực phẩm, tất cả đều nguyên vẹn.

Kỳ lạ là trong phòng không một bóng người, mà cửa sổ cửa ra vào đều bị khóa kín.

Sau khi đã trải qua chuyện xuyên không, Lăng Cẩm Tuế cảm thấy chuyện quỷ dị nào cũng chấp nhận được.

Mà nơi này chính là phao cứu mạng lớn nhất của nàng!

Nhưng giờ không phải lúc điều tra gì cả, tính mạng Gia Gia đang nghìn cân treo sợi tóc!

Đảo mắt một vòng, nàng lập tức nhìn thấy một thứ quen thuộc, một lọ Thiophen (thuốc kích thích chảy nước mắt).

Nàng như bắt được rơm cứu mạng, ôm chặt lấy lọ thuốc, lặng lẽ cầu nguyện. Nếu thật có thần linh… xin hãy để con cứu được Gia Gia!

Nếu có thể cứu được mạng ông, thì kiếp sống mở màn như địa ngục này con cũng nhận!

Lúc mở mắt ra, lọ thuốc đã nằm gọn trong tay, Gia Gia vẫn còn nắm lấy tay nàng, nói: “Ngàn vạn lần đừng ra ngoài!”

Xem ra, khi tiến vào không gian thí nghiệm kia, thời gian bên ngoài hoàn toàn ngừng trôi.

Lăng Cẩm Tuế nắm chặt tay ông, nhanh như chớp chui ra từ dưới bàn thờ, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”

Nàng không dám nhìn nét mặt tuyệt vọng của Gia Gia, cũng chẳng để ý vẻ mặt hưng phấn của ba tên sơn tặc, hay ánh mắt ngỡ ngàng của đám người bị trói.

“Ôi chao, vừa nhắc không có nữ nhân, giờ thì…”

Tên thổ phỉ cười ha hả buông Gia Gia, bước về phía nàng, còn chưa kịp nói xong  Lăng Cẩm Tuế liền dùng tay bịt kín mũi, tay kia ném mạnh lọ thuốc xuống đất, lập tức một làn khói mờ mịt trắng xóa lan ra.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cả miếu vang lên tiếng ho sặc sụa đứt ruột gan.

Tên thổ phỉ cổ có bớt đen hung hăng vùng dậy, muốn nhào đến túm Gia Gia, hắn cho rằng là lão đạo sĩ giở trò ma quỷ!

Mà Lăng Cẩm Tuế đã nhặt lấy con dao rơi trên đất, cắt đứt dây trói nơi cổ tay Gia Gia, kéo ông lom khom lao khỏi miếu hoang.

Tưởng chừng đã trốn thoát một kiếp, nàng định quay lại không gian kia lấy thuốc cho ông trị thương.

Bất ngờ, tiếng vó ngựa vọng tới từ quan đạo gần đó, ánh lửa đã lấp ló trong tầm mắt.

Gia Gia phản ứng cực nhanh, bất chấp cơ thể yếu ớt, kéo nàng nép mình sau hậu viện miếu nhỏ, dùng tay bịt miệng nàng, không để nàng ho thành tiếng.

Chỉ mấy hơi thở sau, một đội nhân mã đến trước ngôi miếu khói nghi ngút, là một nhóm người mặc quan phục.

Gia Gia thả tay ra, nhẹ giọng thở dài: “Ta tưởng lại là sơn tặc, là quan sai thì không sao… lần này được cứu rồi.”

Lăng Cẩm Tuế vừa hé đầu nhìn qua, liền lập tức bịt miệng Gia Gia lại, khẽ nói: “Không cứu được đâu, bọn quan sai này chính là đến bắt cháu!”

Không sai. Trong đám người kia, có hai gương mặt nàng quen thuộc, chính là hai tên quan sai trong trấn lúc ban ngày, khiến nàng mất cả lừa và bạc.

Nhưng chỉ là nữ nhi một huyện lệnh thôi mà, sao lại phải điều động trận thế lớn như thế này để truy đuổi nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play