Thấy bà mối ngờ vực nhìn gương mặt mình, Lăng Cẩm Tuế vội kéo chặt lớp vải quấn trên mặt, trầm giọng nói: “Con nha đầu ấy vùng vẫy mạnh lắm, cào trầy cả mặt ta rồi.”
Bà mối vẫn bán tín bán nghi, lấy từ ngực ra một túi bạc vụn, quay đầu nhìn về phía sảnh, định hỏi Tưởng Hữu Chí. Lăng Cẩm Tuế nhanh tay giật lấy túi bạc, xô bà ta một cái:
“Đi vào xem thử đi, coi chừng tên phu xe kia tay chân thô kệch, làm hỏng mất gương mặt của con nha đầu, còn bán được gì nữa?”
Dù gì, thứ đáng giá nhất của nàng ta chính là khuôn mặt xinh đẹp kia. Bà mối hốt hoảng, vội vã chạy vào xem.
Lăng Cẩm Tuế biết thời gian để hành động không còn nhiều, nàng phản ứng cực nhanh, chạy thẳng vào nhà bếp, đổ chỗ dầu thừa trong đèn dầu lên đống củi khô.
Sau đó, nàng rút hỏa tập bên cạnh bếp lò, quẹt một cái, lửa bùng lên dữ dội, khói đen cuồn cuộn. Nàng nhét hỏa tập vào tay áo, cầm lấy con dao bếp, lao ra ngoài.
Vừa đụng mặt Tưởng Hữu Chí, nàng đã gấp giọng hô: “Cháy rồi! Mau đi cứu hỏa!”
Tưởng Hữu Chí quên cả chuyện đòi bạc, hoảng hốt vội vã chạy vào bếp. Lăng Cẩm Tuế thì nhanh chân lao ra sân, dùng dao bếp chặt đứt dây thừng buộc con lừa lớn.
Đúng lúc này, từ trong nhà vang lên tiếng hét thất thanh của bà mối: “Con nha đầu kia chạy rồi!”
Ngay sau đó, bà mối và phu xe lực lưỡng lao ra khỏi phòng, Tưởng Hữu Chí cũng lảo đảo chạy khỏi nhà bếp đang cháy hừng hực, đầu mặt lấm lem tro bụi.
Lăng Cẩm Tuế nhân lúc hỗn loạn, đã leo lên lưng con lừa lớn, giấu kỹ mười lăm lượng bạc trong người, cười to một tiếng, vung tay vỗ mông con lừa, lao thẳng ra khỏi thôn.
Nàng tính toán rất chuẩn, Tưởng Hữu Chí chắc chắn không dám công khai la to đuổi theo, bà mối lại càng không dám báo quan. Đợi đến lúc họ tìm được ngựa để đuổi theo, thì đã là ngày mai.
Lúc đó, nàng sớm đã như nước chảy ra biển, chim lẩn vào rừng, chẳng ai còn theo kịp nữa.
Đương nhiên, chỉ mới làm cho Trịnh thị bị câm, đốt bếp nhà Tưởng Hữu Chí, cướp bạc bà mối và lấy đi con lừa, như vậy là còn quá nhẹ với chúng!
Bởi vì, chính Lăng Cẩm Tuế thật sự đã bỏ mạng trong cái nhà đó!
Chỉ là hiện tại nàng chưa đủ năng lực báo thù. Nhưng một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ thay nguyên chủ đòi lại từng món nợ máu.
Dù gì cũng đã mượn thân xác người ta sống lại một đời, nếu không làm được điều gì cho tiểu cô nương kia, nàng cũng chẳng yên lòng.
Sau khi thoát khỏi thôn, nàng mới phát hiện mình không hề biết đường, mà ký ức của nguyên chủ cũng chẳng có đoạn nào ghi nhớ đường đi bên ngoài thôn.
Gió đêm mang theo tiếng kêu thất thanh của bà mối, nàng không dám chần chừ, chỉ dựa vào phương hướng, phi thẳng về phía Bắc.
Không ngờ con lừa này chạy khá nhanh. Khi trăng đã lên tới đỉnh núi, nàng đã bỏ thôn làng lại rất xa phía sau, thậm chí khói đen bốc lên từ nhà Tưởng gia cũng chẳng còn thấy đâu.
Bốn phía hoang vu, trăng sáng sao thưa, một cảm giác may mắn sống sót sau tai họa khiến nàng nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi thả lỏng, nàng mới cảm nhận được cơ thể này yếu ớt đến mức nào.
Ngực đau như lửa đốt, đầu óc choáng váng, chân tay rã rời.
Nhưng giờ không phải lúc nghỉ ngơi. Nàng cúi người, ôm sát lưng con lừa, xung quanh chỉ còn tiếng "hừ hừ" của nó vang vọng trong đêm vắng.
Gió đêm lạnh như băng, từ bốn phía thổi tới, thấm vào từng lỗ chân lông.
Nàng siết chặt vải quấn trên đầu. Cứ tiếp tục thế này, nàng sớm muộn cũng ngã xuống vì kiệt sức.
Không thể quay lại thôn, chưa nói đến Tưởng Hữu Chí và bà mối đang tìm, chỉ riêng thân phận "nữ nhi của tội quan" cũng đủ khiến nàng rước họa vào thân.
Thấy bóng núi đen kịt phía xa, nàng lập tức quyết định.
Tiến vào rừng núi.
Tạm thời không tìm được hang động, nàng bèn buộc con lừa vào một gốc cây lớn, sờ lại hỏa tập trong tay áo, may mà lúc nãy tiện tay mang theo, không thì đêm nay chắc phải chết cóng nơi sơn dã.
Tìm ít cành khô nhóm lửa, ánh lửa bập bùng xua đi khí lạnh. Nàng bật cười, con lừa kia không hề sợ lửa, còn biết chen đến bên đống lửa tìm hơi ấm.
Khác với ngựa luôn đứng ngủ, con lừa này nằm xuống như bò vậy. Lăng Cẩm Tuế chẳng còn sức để chê nó bẩn hay có rận, quá lạnh rồi.
Tựa lưng vào bụng nó, hơi ấm từ cơ thể nó truyền tới khiến nàng thấy dễ chịu hẳn, rốt cuộc cũng có tinh thần để suy nghĩ tình thế hiện tại.
Lúc này, nàng đã hoàn toàn xác nhận, mình không phải nằm mơ, cũng chẳng phải bị ảo giác do tai nạn y khoa, mà thực sự đã xuyên không.
Mà khởi đầu của đời này chẳng khác nào địa ngục, phía sau là Tưởng Hữu Chí và bà mối truy đuổi, phía trước có thể bị quan binh tra xét, người thân thì bị lưu đày tận đất Yến ngàn dặm.
Chưa kể, với thân thể yếu nhược này, nàng có thể đi nổi tới đất Yến hay không vẫn là dấu hỏi lớn. Lại càng lo hơn nếu chẳng may bị mẫu thân hoặc gia gia của nguyên chủ phát hiện mình là mượn xác hoàn hồn.
Chỉ riêng việc gọi người khác là "nương", nàng cũng cảm thấy khó xử không nói nổi.
Sờ lại bạc trong người, nhìn con lừa bên cạnh, nàng bỗng nghĩ, hay là trốn đến một thành trấn lớn, ẩn danh đổi họ, sống cuộc đời của riêng mình?
Với y thuật của mình, nuôi sống bản thân không phải chuyện khó. Đợi dưỡng thân cho tốt rồi từ từ điều tra tin tức về thân nhân nguyên chủ, xem còn có thể làm gì để đền đáp.
Không thể cứ vô duyên vô cớ chiếm lấy xác người ta mà sống lại…
Đang nghĩ tới đó, trong lúc đói lạnh mệt mỏi, nàng dần chìm vào giấc ngủ chập chờn, dẫu có lửa sưởi ấm, sơn dã vẫn không phải nơi dễ nghỉ ngơi.
Trong mơ mơ màng màng, giữa núi rừng hoang vu, vang lên tiếng khóc nức nở như ma như quỷ, như tiếng hồ ly tinh vọng từ cõi u minh.
Tiếng nữ nhân trẻ khóc thút thít, gió cuốn khiến âm thanh khi gần khi xa, khi như vọng từ bên kia núi, lúc lại như sát bên tai.
Tiếng nức nở đứt quãng ấy không ngừng gọi: “Gia gia... gia gia...”
Từng tiếng như cào vào tim nàng, khiến nàng rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Toàn thân cứng đờ, chẳng thể nhúc nhích như thể nếu không thoát khỏi âm thanh ấy, không thỏa mãn được chấp niệm của chủ nhân giọng nói kia, nàng sẽ bị vĩnh viễn vây khốn.
Lăng Cẩm Tuế vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, chẳng tin ma quỷ. Nhưng nay đã xuyên không, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?
Nàng vận toàn bộ tinh thần, bật mở mắt, lớn tiếng quát vào bóng tối âm u của núi rừng: “Gia gia, gia gia... gia gia cái đầu ngươi ấy!”
“Ta đi tìm gia gia cho ngươi là được chứ gì, đừng khóc nữa!”
Lăng Cẩm Tuế vừa giận vừa thương, nguyên chủ lúc sống yếu đuối bị bắt nạt đến chết, chết rồi vẫn chỉ biết khóc!
Nàng vừa bất lực trước số phận của cô bé, vừa giận vì nàng quá bạc nhược, không phản kháng.
Ngay sau khi dứt lời, tiếng khóc như bị gió thổi tan, nỗi sợ trong lòng nàng cũng đột nhiên biến mất, không còn giá lạnh mà ngược lại còn có chút ấm áp dâng lên.
Một tiểu cô nương hiền lành lương thiện, đến cả dọa người cũng không nỡ làm quá.
Lăng Cẩm Tuế xoa đầu con lừa đang sợ tới mức mở to mắt nhưng không dám kêu, tự giễu cười: “Xem ra muốn ẩn cư cũng không được rồi, nếu không đi tìm gia gia cho nàng, chắc nàng không yên lòng mà rời đi.”
Trên đời đâu có bữa cơm nào miễn phí. Nàng chiếm lấy thân xác người ta để sống lại một kiếp, chuyện nàng phải làm, đương nhiên không thể ít.
Nàng nhắm mắt lại, cố gắng lục lọi ký ức nguyên chủ, tìm đoạn nào liên quan đến ông nội Lăng.
Nguyên chủ từ nhỏ thể chất yếu, khi mẫu thân mang thai đệ đệ đã cùng phụ thân đi nhậm chức nơi khác, liền để nguyên chủ lại quê nhà.
Từ đó, ông cháu sống cùng nhau ở trấn nhỏ. Gia gia là một lão nhân tính tình hài hước, không nghiêm khắc chút nào, lại yêu chiều nàng hết mực.
Ký ức toàn là những khoảnh khắc ấm áp, đông về nướng bánh ăn chung, hè đến thì ướp hoa quả trong giếng.
Lúc nhỏ ông chải tóc cho nàng, dù bím tóc thường lệch bên. Mỗi lần ông ra chợ đều mang về quà, khi thì đóa hoa lụa, khi là miếng vải màu rực rỡ, lúc là kẹo mạch nha hay bánh gạo…
Lăng Cẩm Tuế đắm chìm trong dòng hồi ức ấy, có một khoảnh khắc, nàng thật sự cảm thấy ông chính là ông gia gia ruột của mình.
Dù không có chấp niệm của nguyên chủ, nàng vẫn muốn được gặp ông một lần.
Kiếp trước nàng là cô nhi, chưa từng biết thế nào là tình thân.
Lần cuối cùng nguyên chủ gặp ông là ở thôn của Tưởng gia, hôm ông đưa nàng đến nhà Tưởng Hữu Chí, dặn dò bằng ánh mắt chan chứa thương yêu: “Đợi ta đón được mẫu thân và đệ đệ con về, sẽ đến đón con trở về nhà. Con cứ yên tâm ở nhà tiểu cữu, đừng lo lắng gì cả. Thân thể con yếu, nhất định đừng suy nghĩ nhiều, cũng chớ để nhiễm lạnh…”