Trên đường, gặp Lăng lão gia mặc đạo phục, ông vừa hô hào vừa dẫn theo một nhóm lão nhân và trẻ nhỏ đi về phía sân mã cầu.
Nhóm người này không phải thân nhân của quân trại điền thổ, ánh mắt đều e dè, áo quần tuy sạch nhưng rách tả tơi, vá chằng vá đụp, giặt nhiều đến bạc màu. Trẻ con đều đi chân đất, người già thì dép có cái đan bằng rơm, có cái may bằng da thú.
Mọi người đều mang theo những bao gói to, gặp người lạ thì đứng nép sau lưng Lăng lão gia.
Lăng lão gia trông như một vị tiên sư, che chở cho những tín đồ nhỏ bé của mình.
Cẩm Tuế vội kéo lão gia hỏi: “Những người này là ai vậy?”
Lăng lão gia vuốt râu cười: “Dân lưu lạc trong núi đấy.”
“Họ sợ quan sai, binh lính, nhưng lại không sợ đạo sĩ. Chẳng phải con đang lo đám dân lưu không chịu ra khỏi núi sao? Nhìn xem, A Gia chỉ cần vào núi một chuyến, chẳng phải đã đưa cho con từng này người ra đây rồi ư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play