Chương 4: ABO (4)

Bữa trưa trông tinh tế đến bất ngờ, Giang Miên dụi mắt ăn được mấy miếng thì mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Tiểu hệ thống, tra giúp tôi nguồn gốc đồ ăn.”

【Ting——nguồn gốc đồ ăn: Lê Uyển.】

Quả không hổ là công cụ tìm kiếm nhanh nhất thế giới, hệ thống không chỉ hiển thị tọa độ của Lê Uyển mà còn đính kèm cả những đánh giá từ khách hàng đã được mở khóa.

Chỗ ngồi trong nhà hàng này đã kín lịch đến tận cuối năm sau, thế mà Diễn Lăng lại gọi nó là suất cơm ngoại giao bình thường, lành mạnh... Không chỉ vậy, lần này anh còn đặc biệt ghi chú: phải bóc sẵn vỏ tôm hùm.

Có vẻ như phát hiện ra Giang Miên thích ăn những món không phải động tay động chân, Diễn Lăng còn gọi thêm một phần lẩu cua thơm mềm, ngọt thịt.

“...Trời ạ, chu đáo quá đi mất.”

Giang Miên hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc với nội dung cốt truyện.

Rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm vậy? Tính cách của Diễn Lăng nhiều lắm cũng chỉ là hơi lạnh lùng một chút, cái danh "tàn bạo âm u" kia rốt cuộc là ai gán cho?

Đợi xong nhiệm vụ lần này, nhất định cậu sẽ đi đổi lấy bản gốc, đọc từ đầu đến cuối cho rõ ngọn ngành.

Trong lòng đầy ngọt ngào, Giang Miên thưởng thức xong suất cơm ngoài đắt đỏ ấy một cách vô cùng hài lòng.

Còn chưa kịp ngủ bù thêm giấc nữa, hệ thống đã bắt đầu thúc giục cậu quay lại làm việc.

Phiên bản 3.0 không được cài đặt tính năng cảm xúc, càng ngày càng giống vị giám thị từng dạy cậu hồi huấn luyện ở Cục Xuyên Nhanh.

"Chán quá, không muốn đi làm..." Cậu lầm bầm, rồi lại ngoan ngoãn leo lên giường ôm lấy gối của Diễn Lăng, bật điện thoại lên.

【Trình Phong: Miên Miên, em vẫn ổn chứ?】

Giang Miên nhìn cái tên lưu danh bèn rơi vào trầm mặc.

Suýt nữa cậu đã quên mất, mãi đến tận giờ nam chính mới chịu xuất hiện!

Trình Phong, alpha cấp S, con trai trưởng của gia tộc họ Trình chuyên về bất động sản. Với thân phận chính công, anh ta được xây dựng với hình tượng vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, hơn nữa trong nguyên tác gần như không có tiết nào phải vất vả theo đuổi tình yêu.

Khi trà xanh pháo hôi cố tình thao túng dư luận để cô lập Giang Nguyệt, Trình Phong tuy ngoài mặt dửng dưng nhưng lại âm thầm gửi tới những lời an ủi dịu dàng, nhờ đó mới thành công chinh phục trái tim Giang Nguyệt.

Nhưng trước khi Giang Miên "bị ép" thay mặt kết hôn với Diễn Lăng, Trình Phong mới là vị hôn phu ban đầu của cậu.

Chuyện hôn sự của hai anh em họ lại bị Giang Thừa Vĩ trắng trợn đổi người theo ý mình.

Không biết vì lý do gì, lần này Trình Phong trên mặt vẫn dửng dưng như thường lệ.

“Thú vị đấy chứ...”

Giang Miên suy đoán, trà xanh pháo hôi chắc hẳn từng có cảm tình với Trình Phong, dù sao trước đó hai người cũng từng có hôn ước.

Vì vậy, cậu cố tình trả lời bằng một icon mèo con khóc lóc đáng thương.

【Trình Phong: Anh biết em không cam tâm. Anh cũng không muốn cưới Giang Nguyệt. Nhưng việc do trưởng bối sắp đặt, chúng ta đành bất lực thôi.】

【Giang Miên: Làm sao đây anh? Mấy hôm nay em toàn gặp ác mộng...】

【Trình Phong: Miên Miên đừng buồn. Không sao đâu. Đợi anh và Giang Nguyệt đính hôn xong, chúng ta sẽ có nhiều lý do để gặp nhau hơn, đúng không?】

【Giang Miên: Vâng... Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh. Nhưng liệu... em trai em có giận không?】

【Trình Phong: Đừng lo. Anh có cách.】

Giang Miên tắt điện thoại, không nhịn được khẽ cong môi cười.

Nói thì hay đấy, nhưng omega chỉ có thể bị một alpha đánh dấu vĩnh viễn. Trình Phong là đang đứng giữa ăn cả hai phía, định chờ chia tài sản xong mới chọn phe à?

Tên chính công này, hiện tại có vẻ vẫn chưa bị Giang Nguyệt làm cho lú lẫn. Cũng có thể, anh ta còn đang toan tính chuyện khác.

Đáng tiếc nguyên tác chủ yếu miêu tả cảnh Giang Nguyệt được vạn người mê, từng bước vươn tới đỉnh cao nhân sinh, còn các alpha chỉ là tình tiết tình cảm rối rắm hoặc truy thê khổ sở... Chi tiết cụ thể, Giang Miên vẫn phải tự mình khám phá thêm.

Thú vị thật.

Đúng lúc ấy, Diễn Lăng đẩy cửa bước vào.

Giang Miên vẫn ôm lấy gối của anh, cười tít mắt.

“Anh xong việc rồi à, Diễn tiên sinh?”

Diễn Lăng gật đầu, tháo cúc tay áo rồi ngồi xuống mép giường.

"Quên chưa nói với em, phòng này có camera độ nét cao." Anh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Giang Miên.

Ý của Diễn Lăng rất rõ ràng. Giang Miên cười tươi vẫn không đổi, thầm nghĩ: không chừng, những đoạn tin nhắn vừa rồi giữa cậu và Trình Phong đều đã bị camera ghi lại?

Alpha này đúng là có chút biến thái đấy.

Giang Miên hơi nhướng mày, cười nói.

“Vậy nếu... chúng ta làm vài chuyện xấu xa trong này, liệu có phải sẽ rất kích thích không?”

"Em muốn tôi tiêm thêm bao nhiêu mũi thuốc ức chế nữa đây?" Diễn Lăng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.

 

"Diễn tiên sinh, lần đầu của một omega rất quan trọng. Dù chỉ là đánh dấu tạm thời, em cũng muốn có chút cảm giác nghi thức." Giang Miên cong mắt cười. “Tất nhiên, nếu anh thật sự không nhịn được, thì mai chúng ta đi kết hôn cũng được.”

“Được.”

“...Anh đồng ý thật à?”

Giang Miên nghiêng đầu lại gần, phát hiện ánh mắt của Diễn Lăng vẫn sâu thẳm như mực, chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì.

Cậu được đà kéo tay áo anh, giọng mềm mỏng nói: “Còn nữa, em không muốn ký mấy hợp đồng tiền hôn nhân phức tạp kia đâu. Nếu sau này anh muốn ly hôn, cũng không thể để em tay trắng rời đi nhé.”

"Giang Miên, em có vẻ rất chắc chắn rằng sau này anh sẽ muốn ly hôn." Diễn Lăng giữ chặt lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia.

"Sao có thể chứ? Chẳng qua là em thiếu cảm giác an toàn thôi." Giang Miên không phản kháng, ngược lại còn thuận thế ngồi vào lòng Diễn Lăng.

Hơi thở của Diễn Lăng khựng lại trong chốc lát.

Anh giơ tay nắm lấy sau gáy Giang Miên, trầm giọng nói: “Giống như em từng nói đấy. Giang Miên, em rất đáng nghi, nên anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.”

Giang Miên đột nhiên có cảm giác như bị dã thú rình rập, nhưng cậu lại bật cười đầy hứng thú. “Vậy em chờ xem.”

Giang Miên biết, tuy Diễn Lăng bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi tin tức tố của cậu, nhưng bình thường vẫn luôn rất cảnh giác.

Cứ tiếp tục thế này không ổn.

Thế là trước khi ngủ, cậu chủ động lôi đoạn trò chuyện với Giang Thừa Vĩ ra, thẳng thừng đưa cho Diễn Lăng xem.

【Giang Thừa Vĩ: Thế nào rồi? Giục Diễn tổng ký hợp đồng giúp cha đi.】

【Giang Miên: Xin lỗi cha, Diễn tiên sinh không cho phép con tùy tiện dò hỏi chuyện công ty, nhưng con sẽ cố gắng.】

【Giang Thừa Vĩ: Đồ vô dụng, sớm biết thế cha đã vứt mày vào trại mồ côi cho xong!】

【Giang Miên: File đính kèm - dự án BĐS Thịnh Đỉnh.pdf】

【Giang Thừa Vĩ: Miên Miên à, mấy câu trước cha chỉ nói trong lúc tức giận thôi!】

"Phải làm sao đây, Diễn tiên sinh, cha em cứ như đồ ngốc ấy…" Giang Miên cố tình than thở với vẻ bất lực.

"Có người cha như vậy, em lại chẳng hề thấy buồn sao?" Diễn Lăng trầm ngâm.

Nhà họ Giang từng phất lên, nhưng suốt mười năm qua chỉ sống dựa vào gia sản tổ tiên. Nguyên nhân chính là do Giang Thừa Vĩ khi còn trẻ chỉ biết ăn chơi sa đọa, giờ muốn vực dậy lại không đủ năng lực.

Giang Miên khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Bởi vì giờ em có anh rồi mà.”

Diễn Lăng thoáng sững người, sau đó hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, giọng bình tĩnh: “Chín giờ sáng mai, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Sớm vậy… Diễn tiên sinh, sau này anh nhớ gọi em dậy nhé?”

Diễn Lăng không trả lời.

Sáng nay xảy ra một chuyện khiến anh muốn giấu đi mãi mãi trong tim.

Lúc thức dậy, anh phát hiện mình bị Giang Miên ôm chặt lấy eo, đến mức suýt không thoát ra nổi.

Omega này bề ngoài thì yếu đuối mảnh mai, vậy mà lại khỏe đến mức khó tin…

Thấy Diễn Lăng im lặng không để ý đến mình, Giang Miên hơi nhíu mày, kéo nhẹ tay áo anh: “Hôn chúc ngủ ngon đi.”

Diễn Lăng hoàn hồn, liền túm lấy cổ tay trắng nõn mịn màng của cậu: “Lần này, em giấu thuốc ức chế ở đâu rồi?”

"Chồng ơi, hun một cái~" Giang Miên chẳng chút hổ thẹn, nhoẻn miệng cười.

Ánh đèn tối màu đầu giường khiến đường nét khuôn mặt cậu càng thêm dịu dàng, vô hại.

Diễn Lăng im lặng vài giây, sau đó cúi đầu hôn cậu.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, kỹ thuật hôn của Diễn Lăng đã tiến bộ thấy rõ. Anh không còn chỉ biết cắn mút theo bản năng, mà bắt đầu học cách hôn theo đúng kiểu Giang Miên thích, dịu dàng vuốt ve từng chút.

Giang Miên tận hưởng mùi tin tức tố lơ lửng trong không khí, dán đôi môi hơi đỏ lên vành tai anh, thì thầm: “À đúng rồi chồng ơi, buổi chiều hôm qua… đó là nụ hôn đầu của anh à?”

“Ừm.”

"Ngoan lắm." Cảm nhận vòng tay siết chặt bên hông, Giang Miên khẽ cười. “Thế còn… trước đây anh từng đánh dấu omega nào chưa?”

“Chưa từng.”

Giọng alpha trầm thấp, mang chút từ tính, nhưng lại ngoan ngoãn đến mức đáng yêu. Giang Miên hỏi gì, anh liền trả lời nấy.

Tốt lắm, một vai phản diện sạch sẽ.

Trước khi Diễn Lăng mất kiểm soát, Giang Miên hài lòng dừng lại.

“Diễn tiên sinh, tối nay anh cứ ôm em ngủ thế này nhé?”

“…”

Nghĩ đến chuyện sáng nay, Diễn Lăng không hề do dự từ chối.

Anh quấn lấy omega bị hôn đến mềm nhũn kia vào trong chăn, lại cẩn thận đắp kín từng mép.

Giữa giường, có một ranh giới rõ ràng nhìn thấy bằng mắt thường.

Cùng lúc đó, cuộc sống về đêm tại quán bar náo nhiệt mới chỉ vừa bắt đầu.

Uống rượu quá độ với omega độc thân là một trong những nguyên nhân dễ gây phát tình nhất.

Nếu omega ấy lại có cấp bậc cao… lượng lớn tin tức tố phát ra rất dễ khiến các alpha trong phạm vi một cây số không thể kiểm soát bản thân.

Vì vậy, mỗi quán bar đông khách có thể hoạt động bình thường suốt ngày đêm đều phải đứng sau là hậu thuẫn của những gia tộc lớn trong thành phố.

Nhân viên an ninh được trang bị đầy đủ, huấn luyện kỹ lưỡng. Thuốc ức chế và miếng dán tuyến thể được cung cấp miễn phí suốt 24 giờ.

“Chúc mừng Trình thiếu sắp ôm được mỹ nhân về tay!”

Trình Phong ngồi trong phòng bao trên tầng lầu, ngắm nhìn đám đông lắc lư trong vũ trường phía dưới, nâng ly rượu đầy đắc ý.

Lũ con cháu nhà giàu trong thành phố đều thích vây quanh Trình Phong, không chỉ vì tính cách anh ta phóng khoáng, biết chơi, mà còn bởi những tài nguyên lọt ra từ kẽ tay vị Thái tử gia này, bên ngoài có thể khiến người ta tranh giành đến mức sống chết.

“May mà hôn ước của Trình ca đổi thành Giang Nguyệt. Nếu để 'người kia' kết hôn với Giang Nguyệt, thì không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì nữa…”

Người kia, chính là chỉ Diễn Lăng.

Đám công tử con nhà giàu vốn quen ngồi ở vị trí cao ấy dường như có một sự ăn ý ngầm: bọn họ sẽ không bao giờ nhắc đến tên Diễn Lăng ở nơi công cộng.

Trình Phong vừa mân mê thành ly thủy tinh vừa nói đầy ẩn ý:

“Giang Miên nói với tôi, đến giờ cậu ta vẫn chưa bị đánh dấu, còn chưa từng bị đụng vào.”

“Ha ha ha, có khi bị ‘người đó’ ghét bỏ rồi cũng nên?” Hà Viễn ngồi bên cười phụ họa.

Lý Văn khoác vai Hà Viễn, nói:

“Tôi thấy là cái tên trà xanh đó vẫn còn vương vấn Trình ca của chúng ta, nên mới giữ mình như ngọc thế thôi!”

Trình Phong rõ ràng cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn bắt đầu buông lời bình luận một cách tùy tiện:

“Vẻ ngoài của Giang Miên cũng được đấy chứ, da dẻ trắng trẻo mịn màng, không kém gì Giang Nguyệt.”

“Trình ca, anh định một lần chơi hai người luôn à?” Lý Văn nháy mắt, lại nâng ly lên.

Trình Phong không phản bác, chỉ cười rồi cụng ly với Lý Văn, ngửa đầu uống cạn.

Đợi đến khi anh ta hoàn toàn kiểm soát được tài sản nhà họ Giang, thì tập đoàn Diễn thị còn là cái gì chứ?

Hai omega xinh đẹp đó, sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong túi của anh ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play