Chương 3: ABO (3)

Sáng sớm hôm sau.

Giang Miên tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm trọn chiếc chăn của Diễn Lăng trong lòng.

Rèm cửa dày được kéo kín mít, cả căn phòng tối đen không thấy ánh sáng, cứ như trời còn chưa sáng vậy.

Mùi rượu rum thoang thoảng vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến cậu chẳng có chút động lực nào để rời giường.

“Hệ thống, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Giang Miên lười biếng hỏi, mắt vẫn lim dim không mở, nằm yên chẳng buồn nhúc nhích.

“Buổi sáng tám giờ.”

Hệ thống lạnh lùng đáp lại, đúng kiểu một chiếc đồng hồ báo thức thông minh.

“Sớm thế à? Vậy cho tôi ngủ thêm chút nữa…”

“Xin mời kích hoạt kịch bản. Xin mời kích hoạt kịch bản. Xin mời kích hoạt kịch bản.”

“…”

Suýt nữa thì quên mất, đồng hồ thông minh thường đi kèm chức năng gọi dậy.

Giang Miên khó nhọc bò dậy đi rửa mặt. Lúc thay đồ, cậu dừng lại suy nghĩ một chút rồi mỉm cười lấy từ tủ ra một chiếc sơ mi của Diễn Lăng mặc vào.

Quản gia Từ nhìn thấy Giang Miên mặc như vậy, đồng tử hơi giãn ra nhưng cũng không nói gì, còn rất lịch sự mời cậu xuống ăn sáng. Thái độ so với hôm qua đúng là tốt lên thấy rõ.

“Diễn Lăng đâu rồi?”

“Thưa cậu Giang, gia chủ đã đến công ty từ sớm.”

“Đi sớm thế à… Anh ta không sợ làm việc đến kiệt sức chắc.” Giang Miên vừa nghịch dao nĩa vừa lẩm bẩm.

Thật là, lại lỡ mất cơ hội đòi hôn chào buổi sáng rồi.

Ăn xong, Giang Miên không định lập tức đi vào kịch bản mà tính nằm lười thêm một lúc, liền cầm điện thoại lên.

Và rồi cậu phát hiện hộp tin nhắn chưa đọc đã chất cao như núi từ lúc nào.

Cậu mở ra xem, hóa ra là Giang Nguyệt gửi cho cậu vô số tin nhắn thoại dài ngoằng, xen lẫn vô số biểu cảm khóc lóc.

Cậu tiện tay mở một đoạn thì tiếng “oa oa” nức nở của cậu em trai vọng lên xuyên cả tầng mây.

“Thật lợi hại, có thể khóc lâu vậy luôn sao… Cậu ta làm bằng nước chắc?”

Giang Miên ngán ngẩm, lại mở tiếp đống tin nhắn từ Giang Thừa Vĩ.

“Diễn tiên sinh có hài lòng với con không?”

“Sao không trả lời, trong mắt con còn có người cha này không?”

“Tiền tiêu vặt tháng này con đừng hòng lấy.”

“Miên Miên à, nhớ nhắc Diễn tiên sinh chuyện hợp đồng nhé. Phải nghĩ đến tương lai của nhà họ Giang.”

“Đừng có giở tính trẻ con, mấy trò xấu xa của con cất hết đi cho tôi!”

Giang Miên đọc một lượt từ đầu đến cuối, chỉ thấy vị cha trên danh nghĩa này của mình đúng là có triệu chứng rối loạn nhân cách.

Hơn nữa…

“‘Trò xấu xa’?” Khóe môi cậu nhếch lên đầy hứng thú.

Những chuyện mà nhân vật trà xanh trong nguyên tác từng làm, trong mắt Giang Miên vẫn chưa thể tính là tệ.

Mẹ kế của cậu, chỉ sau chưa đầy một năm cưới Giang Thừa Vĩ đã sinh ra Giang Nguyệt. Danh hiệu “con riêng” đáng lý ra phải dán lên đầu Giang Nguyệt mới đúng.

“Đợi làm xong nhiệm vụ, biết đâu tôi thật sự sẽ làm vài chuyện xấu cũng nên.”

“Xin bạn giữ gìn lời nói.”

…Thôi được rồi, hôm nay vẫn phải tiếp tục đẩy nhanh tiến độ kịch bản.

Giang Miên bỏ ngoài tai lời cảnh báo của hệ thống, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào mà trực tiếp gọi điện cho Diễn Lăng.

Không hiểu sao, mãi một lúc sau cuộc gọi mới được kết nối.

“Diễn tiên sinh, chào buổi sáng~” Giang Miên nói bằng giọng đầy sức sống.

“Sao cậu lại có số của tôi?”

Giọng bên kia điện thoại đã quay lại kiểu lạnh nhạt như thường, giống hệt như thể chuyện mờ ám tối qua chưa từng xảy ra.

Giang Miên ngẩn người.

Cậu suýt quên mất là số điện thoại riêng của Diễn Lăng vốn được lấy từ hệ thống. Chỉ tốn 0.05 điểm, vừa rẻ vừa tiện.

Tính ra thì… đúng là Diễn Lăng chưa từng chủ động cho cậu cách liên lạc nào.

Nói cách khác, người đàn ông này thật sự cảnh giác với cậu đến mức ấy sao?

Giang Miên bật cười: “Đừng quên, tôi là một kẻ rất đáng ngờ đấy.”

Diễn Lăng im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Tôi đang rất bận. Có gì đợi tôi về nhà rồi nói.”

Ui chà, thế thì không được rồi.

“Chồng ơi, em muốn đến công ty anh chơi được không?” Giang Miên dịu giọng nũng nịu.

“…”

Mười phút sau, Giang Miên ung dung ngồi trên chiếc limousine màu đen bóng loáng trong tầng hầm gửi xe.

Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của tập đoàn Diễn thị.

Phòng họp lặng như tờ.

Sau khi tan họp, cả công ty bề ngoài vẫn yên ắng nhưng bên trong thì nhộn nhịp chẳng khác gì đang mở hội.

Phòng trà đông nghịt người hóng chuyện.

“Tôi nghe rõ rành rành luôn, omega đó gọi tổng giám đốc là ‘chồng’! Gan to thật đấy!”

“Tin hành lang đấy. Nghe nói nhà họ Giang sắp liên hôn với nhà họ Diễn, trước đây tôi còn chẳng tin…”

“Trời ơi, nhà họ Giang thảm hại như vậy rồi, tổng giám đốc nhà ta được cái gì chứ?”

“Không lẽ… thật sự có người trị được ma vương?”

Đúng lúc này, Giang Nguyệt đứng ở quầy lễ tân công ty, tình cờ nghe được mấy lời thì thầm về Diễn Lăng. Cậu ta lập tức run rẩy cả người.

“Tôi… tôi muốn gặp Diễn Lăng.”

“Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Tôi… tôi họ Giang. Tôi là vị hôn phu của anh ấy…” Giang Nguyệt cố lấy hết dũng khí, nghiến răng nói ra.

Hôm nay, cậu ta lén trốn khỏi nhà chính là để đến cầu xin Diễn Lăng tha cho anh trai mình.

Dù không thể hủy bỏ hôn ước, cậu cũng không muốn để anh trai thay mình, gả cho một alpha như đại ma vương.

Lúc này, Giang Nguyệt đang đầm đìa mồ hôi đứng thương lượng ở quầy lễ tân, còn Giang Miên thì đang xem buổi phát sóng trực tiếp từ hệ thống, cười sung sướng không thôi.

Cái tư duy kỳ quái của đóa bạch liên nhỏ này đúng là thú vị.

Nhưng sau khi đến công ty, cậu không quan tâm đến cậu em tiện nghi kia, mà theo thông tin Diễn Lăng gửi, thuận lợi bước vào thang máy riêng.

Nhập mật mã, lên thẳng tầng cao nhất.

Phong cách trang trí trong văn phòng tổng tài trông chẳng khác gì nghĩa địa là bao. Lạnh lẽo, chỉ có ô cửa sổ sát đất là mang đến chút ánh sáng cho căn phòng.

“Ngồi yên đi.”

Diễn Lăng liếc nhìn Giang Miên một cái, ánh mắt dừng lại chốc lát trên chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc kia, rồi tiếp tục cúi đầu duyệt tài liệu.

Không, yên lặng là chuyện không thể nào.

"Tôi gặp Giang Nguyệt ở tầng dưới rồi," Giang Miên bỗng nhiên nổi hứng, cố ý làm ra vẻ đáng thương nói, “Cậu ấy nói, cậu ấy mới là vị hôn phu thật sự của anh.”

Diễn Lăng im lặng, không hề phản ứng.

“Anh cũng thích Giang Nguyệt hơn đúng không? Diễn ca, em cũng không muốn chia rẽ hai người đâu, em trai chắc sẽ không giận em chứ? Nhưng đây là quyết định của cha mà... Em trai cái gì cũng có rồi, còn em thì chẳng có gì cả.”

Giang Miên hạ giọng mềm mại, trong lời nói thấp thoáng vị chua xót. Cậu còn bảo hệ thống nhỏ nhỏ thuốc nhỏ mắt đổi điểm miễn phí, đôi mắt long lanh trông đáng thương vô cùng.

“Giang Miên, đủ rồi.”

Diễn Lăng đặt mạnh tập tài liệu xuống, như thể không thể tiếp tục chịu đựng nổi trò mè nheo ác ý của omega trước mặt nữa.

"Em diễn mệt rồi, sao anh còn chưa chịu dỗ em?" Giang Miên chậm rãi ngồi lên bàn làm việc, ánh mắt vẫn ngấn nước như sắp khóc.

Nếu không dỗ, cậu em tiện nghi kia sẽ dùng hào quang bạch liên thuyết phục được lễ tân mà lên được tầng này mất.

“...Dỗ thế nào?”

Nhìn vào phần cổ áo lỏng lẻo không che nổi xương quai xanh xinh đẹp kia, Diễn Lăng dần dần nhượng bộ.

“Ôm em, rồi hôn em một cái.”

“Được.”

Diễn Lăng siết chặt vòng tay ôm lấy eo Giang Miên, bế cậu ngồi lên ghế, rồi nâng cằm cậu lên hôn xuống.

Bàn tay alpha vừa to vừa mạnh mẽ, lướt qua eo Giang Miên như không rời. Ngay cả khi hôn cũng đầy thô bạo, cứ như thể bị cậu ép đến phát điên.

Thế nhưng, chưa kịp làm gì thêm, bên tai bỗng vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi.

“Không được…!”

Giang Nguyệt đứng ở cửa văn phòng, sững người trợn mắt há mồm.

Không chỉ cậu ta, cả thư ký dẫn cậu ta đến cũng sững sờ không kém.

"Chồng ơi, hình như anh nên kiểm tra lại hệ thống an ninh của công ty đấy." Giang Miên ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi Diễn Lăng, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Diễn, Diễn tổng... vị tiên sinh này nói cậu là..." Thư ký run run cố gắng giải thích.

"Bất kể là ai cũng phải có hẹn trước. Lần sau còn như vậy nữa thì cô khỏi cần đi làm." Diễn Lăng ngắt lời thư ký, nhìn về phía Giang Nguyệt đang nước mắt lưng tròng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. “Đưa cậu ta đi.”

“Vâng, vâng thưa Diễn tổng!”

Giang Miên cảm nhận rõ cơn tức giận bị dồn nén của Diễn Lăng, khẽ trầm ngâm.

Quả nhiên, Diễn Lăng rất ghét kiểu nhân vật bạch liên như Giang Nguyệt. Dù sao đi nữa, Giang Nguyệt cũng sở hữu một gương mặt khá xinh.

Diễn Lăng liếc Giang Miên đang đăm chiêu suy nghĩ, vươn tay xoa mái tóc mềm hơi xoăn của cậu, bổ sung một câu.

“Chỉ có cậu không cần hẹn.”

Thế là, Giang Nguyệt  người có giá trị vũ lực bằng không bị thư ký beta lo giữ được việc nhẹ nhàng đuổi ra ngoài, còn chưa kịp thể hiện tinh thần chính nghĩa ngút trời của mình.

"Wow..." Giang Miên bỗng cảm thấy mình đang thật sự sống trong một đoạn kịch máu chó kịch tính.

“Thỏa mãn chưa?”

Diễn Lăng cụp mắt nhìn Giang Miên, cảm xúc bực bội mơ hồ dần dần tan đi.

“Diễn tiên sinh, sao anh hiểu em thế? Em còn tưởng anh sẽ chẳng cho em chút thể diện nào cơ.”

Diễn Lăng không trả lời câu hỏi đó, chỉ lạnh nhạt nói.

“Nhưng chuyện hợp tác với nhà họ Giang, tôi sẽ không nể tình. Tôi chỉ nhìn vào lợi ích.”

“Ồ, vậy thì anh phải dỗ em thêm một lần nữa đấy.”

Giang Miên dường như chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười kéo lấy cà vạt của anh.

Lần này cậu đến tập đoàn Diễn thị, chủ yếu là để hoàn tất đoạn kịch gặp mặt Giang Nguyệt.

Trong nguyên tác, omega trà xanh bị nhà họ Giang coi như con ghẻ nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, cố gắng vì gia đình mà tìm kiếm lợi ích từ Diễn Lăng.

Cuối cùng thậm chí còn định trộm tài liệu cơ mật của tập đoàn Diễn thị, và bị Diễn Lăng bắt ngay tại chỗ.

Sau khi hệ thống tăng độ tự do hành động cho cậu, Giang Miên không cần đi theo đúng nguyên tác nữa, nhiều nhất chỉ cần đọc hết lời thoại là xong.

Dù gì thì nhân vật pháo hôi đáng thương này cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Nhiệm vụ của cậu vẫn chỉ có một  ngăn cản Diễn Lăng phá hủy thế giới trong sách.

Công việc của Diễn Lăng trông vô cùng nhàm chán.

Giang Miên ngồi bên cạnh, ngắm sườn mặt góc cạnh sắc nét của anh một lát, cuối cùng không nhịn được mà ngáp khẽ một cái.

"Đi nghỉ trong phòng chờ đi." Diễn Lăng không ngẩng đầu lên, nhưng lập tức nhận ra cậu đang buồn ngủ.

“Vâng… trưa nay mình ăn gì vậy?”

"Tôi sẽ bảo thư ký mang đồ ăn lên cho cậu." Diễn Lăng giọng khô khốc. “Đi ngủ đi.”

"Cảm ơn anh Diễn tiên sinh ~" Giang Miên cười tươi rói đáp lại.

Phòng nghỉ thông với văn phòng của Diễn Lăng.

Căn phòng trông như rất ít khi được sử dụng, trong tủ treo vài bộ vest dự phòng, không có bất kỳ quần áo nào của người khác, cũng chẳng có chút mùi hương của omega nào còn sót lại.

“Tốt đấy, là một người đàn ông ngoan ngoãn đàng hoàng.”

Giang Miên hài lòng nằm xuống, lờ mờ ngửi thấy mùi rượu rum nhè nhẹ trên gối.

Cơn buồn ngủ bất ngờ dâng trào mãnh liệt. Tin tức tố của Diễn Lăng dường như thật sự mang lại cho cậu cảm giác an tâm.

Nơi này cũng nên có thêm một chiếc gối ôm hình gấu nhỏ.

Sau một giấc ngủ bù, Giang Miên thoải mái duỗi người, chẳng nghĩ ngợi gì mà mở cửa phòng nghỉ bước ra.

Và thế là, vị trưởng phòng kinh doanh vừa bị gọi lên để ăn mắng... liền nhìn thấy một omega có gương mặt tinh xảo, đang mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi rõ ràng thuộc về Diễn tổng của họ, lười biếng bước ra ngoài.

Đôi chân thon dài dưới lớp áo sơ mi ấy trắng đến mức chói mắt.

"Về đi." Diễn Lăng đột nhiên cảm thấy một tia khó chịu kỳ lạ.

Anh phát hiện ra, bản thân không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ như thế của Giang Miên.

"Em có làm phiền hai người không? Xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục." Giang Miên lơ mơ nói, vừa ôm hộp giữ nhiệt trên bàn trà lên, dáng vẻ còn ngái ngủ, trông vô cùng ngoan ngoãn và vô tội. “Chồng à, anh cũng phải ăn trưa sớm một chút, không thì sẽ hại dạ dày đó.”

“...Ừ.”

Dưới ánh nhìn sững sờ của cấp dưới, Diễn Lăng gượng gạo đáp lại một tiếng.

Giang Miên sao có thể quan tâm đến sức khỏe của anh?

Rõ ràng hôm qua, omega đáng ngờ này còn mỉm cười tiêm cho anh hai mũi thuốc ức chế.

Việc gọi anh là chồng trước mặt người khác, rất có thể cũng chỉ là đang cố tình diễn trò mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play