Chương 1: ABO – Thế giới 1

Giang Miên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường to lớn và mềm mại. Cổ họng cậu khô rát, hai mắt thì căng tức và nhức nhối.

Cậu không hề hoảng loạn, mà bắt đầu quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh.

Trong phòng có không ít đồ xa xỉ và quần áo đặt may cao cấp, phần lớn đều được cất trong tủ và hầu như chưa từng dùng đến. Bên giường còn có một chiếc gối ôm hình gấu lớn trông rất đáng yêu, toàn bộ không khí căn phòng toát lên vẻ ấm áp.

Cậu từ từ vén chăn ngồi dậy, thấy trên tủ đầu giường đặt một bức ảnh chụp bốn người trong một gia đình và một đống khăn giấy đã qua sử dụng.

…Vai diễn lần này có vẻ hơi kỳ lạ thì phải.

Giang Miên xoa trán, đầu vẫn còn hơi choáng, rồi đi về phía phòng tắm nối liền với phòng ngủ.

Trong gương hiện ra hình ảnh một thiếu niên xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, thân hình mảnh khảnh. Đôi mắt thì đỏ ửng như thỏ con, trông yếu đuối đáng thương vô cùng.

Nghĩ nhiều rồi, đống khăn giấy đó chỉ dùng để lau nước mắt thôi.

Một tiếng quát giận dữ vang lên từ ngoài cửa.

“Giang Miên, xe nhà họ Diễn sắp tới rồi, mày còn trốn trong phòng làm gì? Nếu chọc giận Diễn tiên sinh, thì đừng mong quay lại cái nhà này nữa!”

“À, được rồi.”

Giang Miên lười biếng đáp lại, chậm rãi thay quần áo. Khi tháo nút áo ngủ, một phần xương quai xanh trắng trẻo rõ nét hiện ra.

Một âm thanh vang lên trong đầu.

【Tít. Hệ thống xuyên sách phiên bản 3.0 sẵn sàng phục vụ bạn.】

Giang Miên dừng lại thoáng chốc, rồi tiếp tục thay đồ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu đã quá quen với việc này.

“Cuối cùng cũng tới. Nói đi, kịch bản lần này là gì?”

【Vai diễn lần này của bạn là: Giang Miên, anh trai của chủ thụ Giang Nguyệt. Nhiệm vụ chính: ngăn cản phản diện Diễn Lăng phá hủy tiểu thế giới.】

"Phá hủy tiểu thế giới? Lợi hại vậy?" Đôi mắt Giang Miên sáng rực lên.

Từ khi đến Cục Khoái Xuyên đến giờ, cậu chưa từng nhận nhiệm vụ nào có độ khó cao thế này.

Giang Miên hứng khởi mặc áo thun in hoa vào, thuận tay vuốt mái tóc xoăn nhẹ.

Vừa nghe hệ thống tóm tắt cốt truyện, cậu vừa mở cửa bước ra ngoài.

Không khí trong phòng khách có phần kỳ lạ. Hai vệ sĩ đứng chặn ở cửa nhìn chằm chằm vào cậu, cứ như đang đề phòng cậu nhân cơ hội trốn chạy.

Gã đàn ông trung niên nóng nảy kia đúng là cha ruột trên danh nghĩa của cậu, Giang Thừa Vĩ.

"Mày định mặc bộ này đi gặp Diễn tiên sinh thật à?" Giang Thừa Vĩ săm soi Giang Miên từ đầu đến chân, như đang đánh giá xem món hàng này có bao bì đủ bắt mắt hay không.

“Xin lỗi, anh ơi, xin lỗi...”

Người em trai cùng cha khác mẹ của cậu đã khóc sưng cả mắt. Do cảm xúc quá kích động, trong không khí dần dần lan tỏa một mùi thơm nhè nhẹ như sen trắng.

Giang Miên cố nhịn cơn hắt hơi, cất lời theo kịch bản.

“Diễn tiên sinh thích người tâm tính đơn thuần. Dù cha có bắt con thay Giang Nguyệt kết hôn, con cũng sẽ bị anh ta đuổi ra ngoài thôi.”

"Xì, đáng đời." Người giúp việc bên cạnh lén nhổ một cái.

Giang Nguyệt vẫn đang nức nở.

“Anh nói đúng lắm. Cha, để con đi đi. Vốn dĩ hôn ước này là giữa con và Diễn tiên sinh. Con không thể hại anh được...”

“Tiểu Nguyệt, đừng can thiệp. Cha làm vậy là vì muốn tốt cho con.”

Giang Thừa Vĩ trừng mắt lườm Giang Miên một cái, rồi xoay người dịu dàng xoa đầu Giang Nguyệt, nhanh chóng hóa thân thành người cha hiền hậu.

Không sai, lần này Giang Miên phải vào vai một omega trà xanh đã bị mọi người vạch trần.

Ngay cả pheromone cũng mang hương trà xanh.

Từ nhỏ cậu đã mất mẹ, người cha nhanh chóng đưa tiểu tam về nhà và sinh ra Giang Nguyệt.

Để tự bảo vệ mình, Giang Miên từ sớm đã học cách tận dụng lợi thế bản thân, suốt ngày nói lời ngọt như trà, quyến rũ các Alpha. Cậu luôn tỏ ra đáng thương cả ở trường lẫn trong nhà, âm thầm chèn ép cậu em "bạch liên hoa" non nớt kia.

Mà Giang Nguyệt, là đóa sen trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần, trong nghịch cảnh từng chút một sẽ bộc lộ phẩm chất lương thiện, trong sáng của mình.

Khi những Alpha ưu tú nhận ra sự "độc nhất vô nhị" của Giang Nguyệt, họ sẽ lần lượt theo đuổi cậu ấy một cách nhiệt tình.

Từ đó, Giang Nguyệt cuối cùng cũng khổ tận cam lai, thuận lợi thoát khỏi cái danh “con riêng” bị Giang Miên đè ép suốt bao năm. Câu chuyện tiến vào giai đoạn ngọt ngào, không có ngược, sống hạnh phúc đến hết truyện.

Còn Giang Miên, với tư cách là nhân vật đối chiếu, thì hoàn toàn bị lật xe. Tất cả những chuyện xấu cậu từng làm đều bị lôi ra trở thành vết nhơ và trò cười. Cậu chính là pháo hôi bị vả mặt thê thảm nhất trong truyện. Không những chẳng nhận được chút tài sản nào, mà còn phải thay Giang Nguyệt gánh vác hôn ước để cứu vãn nguy cơ phá sản của nhà họ Giang, gả cho gia chủ họ Diễn người nổi tiếng tàn bạo và u ám.

Vì vậy, hiện giờ kịch bản đã tiến tới đoạn “trà ngôn trà ngữ” không còn tác dụng. Giang Miên chẳng có cơ hội nào để cứu vãn hình tượng, tương lai chỉ toàn một màu u ám. Không trách được lúc mới tỉnh lại, mắt cậu lại sưng lên như con thỏ…

Giang Miên hoàn toàn phớt lờ lời dặn của Giang Thừa Vĩ rằng phải “hầu hạ Diễn tiên sinh cho tốt”, cậu thu dọn thuốc ức chế và miếng dán cổ sau vào hành lý, bị vệ sĩ áp giải lên xe nhà họ Diễn, cứ ba bước lại quay đầu như sắp khóc.

Cậu cố gắng giữ dáng vẻ đáng thương như sắp bật khóc, trong đầu tiếp tục trò chuyện với hệ thống. “Lần này tôi có thể được tự do ứng biến nhiều hơn chút không? Tuyến cốt truyện của chủ thụ chắc cũng không cần tôi xen vào nữa rồi chứ?”

Hệ thống trả lời. “Tít. Yêu cầu đã được chấp thuận. Xin lưu ý, nhiệm vụ chính của bạn là: ngăn phản diện Diễn Lăng phá hủy tiểu thế giới. Do nguyên tác không miêu tả nhiều về giai đoạn này, hệ thống sẽ cung cấp lời thoại phù hợp, bạn có thể tham khảo tùy tình huống.”

Giang Miên hài lòng, cười tít mắt cảm ơn hệ thống.

Hệ thống lần này có vẻ máy móc hơn hẳn, không tệ, rất chuyên nghiệp.

Là một nhân viên Phật hệ từng trải qua hai đời hệ thống xuyên sách, và dọa cho không ít hệ thống thực tập phát khóc… Giang Miên cảm thấy, quả nhiên kiểu hệ thống lạnh lùng vô cảm thế này mới hợp với mình.

Nhà họ Diễn nhân khẩu thưa thớt, Diễn Lăng lại vốn không thích giao tiếp.

Nên căn biệt thự nơi anh sống một mình vừa rộng lớn vừa vắng vẻ. Ngoài quản gia và đầu bếp ở tầng một, nơi này nhìn qua đã thấy lạnh lẽo rợn người.

“Chào cậu Giang. Gia chủ đang đợi cậu trong thư phòng.”

Quản gia Từ là một beta nam. Anh ta nở nụ cười lịch sự nhưng xa cách, dẫn Giang Miên lên tầng hai.

“Làm phiền anh rồi, cảm ơn.”

Trước khi đưa hành lý cho quản gia, Giang Miên suy nghĩ một chút rồi vẫn rút vài ống thuốc ức chế nhét vào túi áo.

Hiện tại cậu không có điểm để đổi đạo cụ giữ mạng, cũng chưa có quyền mở khóa tuyến cốt truyện nhà họ Diễn. Nếu Diễn Lăng thật sự là một tên điên chỉ cần ngửi thấy pheromone là phát cuồng, thì quả là rắc rối lớn.

Dù gì thì cơ thể omega này của cậu cũng rất yếu ớt.

Nghĩ đến đây, Giang Miên lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra.

Mùi rượu rum ập đến như sóng biển, nồng nặc và mang tính áp chế mạnh mẽ. Trong lòng Giang Miên nổi lên cảm giác cảnh báo, tay vô thức run lên, khiến cậu lỡ tay tháo luôn tay nắm cửa.

Tít. Xin lưu ý tuân thủ thiết lập của thế giới.

Tiếng cảnh báo lạnh lùng của hệ thống vang lên cũng không xua được bầu không khí gượng gạo lúc này.

Diễn Lăng ngồi trước bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ, áo sơ mi cài kín đến cổ, khí thế alpha cấp cao phóng ra không hề kiêng nể.

Lần đầu gặp mà đã tung ra khí thế đè ép như thế này là sao?

Nếu người vừa bước vào là một omega bình thường… thì rất có khả năng sẽ bị pheromone của anh ta dẫn dắt rồi phát tình ngay tại chỗ.

Trong sự đối mặt đầy lúng túng và im lặng này, Giang Miên ngày càng chắc chắn một điều: Diễn Lăng chính là một kẻ điên.

Không trách quản gia Từ đã tránh mặt từ trước.

Không trách nhiệm vụ lần này là ngăn Diễn Lăng phá hủy tiểu thế giới!

Thấy Diễn Lăng cứ im lặng, Giang Miên chần chừ một lúc rồi quay người định lắp lại tay nắm cửa, nhưng càng lắp càng loạn, cuối cùng đành bất lực đặt tay nắm lên bàn làm việc, dè dặt hỏi.

“Cái này bao nhiêu tiền? Tôi có thể bồi thường…”

Ánh mắt như kim châm của Diễn Lăng quét qua toàn thân cậu. Một lúc sau, cuối cùng giọng nói trầm thấp, khàn khàn pha từ tính vang lên bên tai Giang Miên.

“Không cần.” Diễn Lăng hờ hững nói, rút ra một xấp tài liệu từ ngăn kéo. “Cậu trông không giống Giang Miên mà tôi biết.”

Giang Miên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút của Diễn Lăng, cảm giác như sắp bị pheromone mạnh mẽ ấy làm cho say mất. Cậu luôn thích mùi rượu rum, sau hương nồng là chút thơm ngọt của caramel ẩn hiện.

Nhưng… tại sao không thể tiết chế một chút? Giờ không phải lúc để phóng ra thứ mùi khiêu khích như vậy.

Cậu lật sơ qua tài liệu, không quan tâm trong đó ghi bao nhiêu vết đen chi tiết, gan to đến mức đáp lại.

“Anh trông cũng chẳng giống hình ảnh ông xã trong tưởng tượng của tôi.”

Nghe vậy, Diễn Lăng không hề nổi giận mà còn bật cười khẽ một tiếng.

“Thật sao?”

“Tất nhiên. Vừa gặp đã muốn bắt nạt tôi.” Giang Miên hít mũi, đôi mắt sưng đỏ từ sáng nay trông càng thêm tội nghiệp. “Diễn tiên sinh, anh có thể thu lại pheromone không?”

Thế nhưng ánh cười trong mắt Diễn Lăng bỗng biến mất, ánh nhìn lại trở nên lạnh lẽo và dò xét.

“Khi cậu tháo tay nắm cửa ra, tôi đã thu lại từ lâu rồi.”

“Vậy sao tôi vẫn…” Giang Miên sững người, nhớ lại hệ thống từng nói một câu về cốt truyện. “Không thể nào…”

Ngay sau khi đổi người kết hôn, Giang Thừa Vĩ đã lập tức mang mẫu pheromone của Giang Miên đi làm kiểm tra độ tương thích.

Kết quả là, cậu và Diễn Lăng có độ phù hợp cực kỳ thấp. Đây vốn dĩ là một cuộc hôn nhân không thể hòa hợp.

Dù sao thì… mùi trà xanh và rượu rum, nhìn kiểu gì cũng chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Vậy mà sao cậu vẫn còn ngửi thấy hương rượu rum đậm đặc phủ khắp thư phòng?

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Diễn Lăng chăm chú quan sát nét mặt thay đổi không ngừng của Giang Miên, lạnh lùng hỏi.

“…Hệ thống, cái quái gì đang xảy ra vậy?” Giang Miên còn không dám tin hơn cả Diễn Lăng.

Cảnh báo. Cảnh báo. Tỷ lệ thất bại nhiệm vụ tăng lên 10%.

Hệ thống không trả lời câu hỏi của Giang Miên, chỉ không ngừng phát ra giọng cảnh báo lạnh tanh.

Giang Miên bắt đầu thấy sốt ruột. Nếu nhiệm vụ lần này mà lại thất bại, rất có thể cậu sẽ phải dọn hành lý ngay trong đêm và đến ở nhờ nhà tổ trưởng… Nghèo túng đúng là động lực để người ta vươn lên.

Chỉ còn vài điểm nhiệm vụ trong tài khoản, khiến một nhân viên Phật hệ như Giang Miên cũng không dám buông xuôi. Mùi rượu nồng nàn quyến rũ tràn ngập trong không khí lại càng thôi thúc sự bốc đồng trong lòng cậu.

“Tôi là vị hôn phu của anh.” Giang Miên vừa nói, vừa xé miếng dán cách ly pheromone sau cổ ra.

Hương trà xanh nhàn nhạt bắt đầu lan tỏa.

Giang Miên dám chắc, cậu đã nhìn thấy ánh mắt của Diễn Lăng trong khoảnh khắc ấy chuyển sang màu đỏ.

Không chút do dự, cậu vòng qua bàn làm việc, túm lấy cà vạt của Diễn Lăng, chủ động trao đi nụ hôn đầu tiên kể từ khi gia nhập Cục Khoái Xuyên. Sau đó cậu nhanh chóng dán miếng ngăn pheromone trở lại sau gáy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Diễn Lăng bị một omega mạo phạm đến mức này. Anh bị kéo ngửa đầu về sau, cánh tay theo phản xạ siết chặt lấy eo Giang Miên.

Giang Miên cảm thấy đầu óc mình thực sự đã hơi choáng. Cậu thuận thế ngồi luôn vào lòng Diễn Lăng, không nhịn được cúi xuống hôn thêm một cái nữa.

Đôi môi của Diễn Lăng mềm mại đến bất ngờ, biểu cảm ngơ ngác cũng vô cùng đáng yêu.

“Diễn tiên sinh, anh có cần thuốc ức chế không? Có thể lấy từ túi quần tôi đấy.”

Omega xinh đẹp cất tiếng khẽ khàng, nụ cười ngọt ngào như đường tan trong rượu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play