Cái áo Kim Thiền Y này, Phương Triều Chu thật sự không nghĩ ra ai thích hợp hơn Tiết Đan Dung để giữ lấy. Dù sao trong quyển sách này, nam nhân bị người khác lột đồ thật sự quá nhiều.
"Tiểu sư đệ, áo Kim Thiền Y này ngoài việc ngăn được muỗi, còn có một công dụng khác nữa... Ừm..." Phương Triều Chu liếc nhìn Tiết Đan Dung. Dù là một con cá mặn như hắn cũng không thể không thừa nhận rằng thiếu niên trước mặt đẹp đến tuyệt sắc. Nhất là khi đứng gần thế này, càng khiến người ta không rời mắt nổi. "Tiểu sư đệ mặc áo này rồi thì chỉ có bản thân mới có thể tự cởi, người khác không thể cướp đi. Pháp bảo trên thế gian phần lớn đều có thể bị đoạt, nhưng áo này thì không—trừ khi tiểu sư đệ tự nguyện tặng hoặc... không may qua đời, nếu không thì chẳng ai lấy được Kim Thiền Y cả."
Phương Triều Chu vòng vo giới thiệu công dụng quan trọng nhất của Kim Thiền Y. Tiết Đan Dung nghe vậy, đưa tay chạm nhẹ vào áo. Ngón tay hắn trắng như ngọc, chạm vào Kim Thiền Y mà khó phân biệt được là tay hắn trắng hơn hay áo kia sáng hơn một tầng.
Tiết Đan Dung chỉ khẽ chạm rồi lập tức thu tay về.
"Nhị sư huynh, sao lại tặng ta món đồ quý giá như vậy?" Hắn hỏi nhỏ.
Phương Triều Chu cười nói: "Cũng không đến mức quá quý, mấy sư huynh đệ khác, ta đều tặng cả."
Lời này vừa dứt, không rõ vì sao lại khiến sắc mặt Tiết Đan Dung lạnh đi rõ rệt. Hắn đưa tay cầm lấy Kim Thiền Y, tay kia đóng cửa lại: "Vậy thì đa tạ sư huynh. Chỉ là ta còn muốn nhập định tu luyện, không tiện trò chuyện thêm."
"Phanh—" một tiếng, cửa đóng sập lại.
Phương Triều Chu suýt bị kẹp trúng, nhìn cánh cửa đóng lại dứt khoát, há miệng ra nhưng cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ khép miệng. Đây mà tiểu sư đệ cái gì, tổ tông thì có!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT