Phương Triều Chu nhìn cánh cửa vừa khép, rồi từng bước ép sát về phía Đỗ Vân Tức. Hắn còn đang ngẩn người thì câu nói tiếp theo khiến hắn hoàn toàn chết lặng.
"Nhị sư huynh, huynh cởi quần ra đi."
"A?" Phương Triều Chu chớp mắt, mặt đầy kinh ngạc, "Tại sao lại phải cởi quần?"
Đỗ Vân Tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích: "Gần đây ta đang thử luyện một loại đan dược mới, có thể sẽ giúp điều trị chứng bệnh của nhị sư huynh. Ta biết huynh vì bệnh này mà buồn bực, suốt ngày không vui, ru rú trong phòng. Ta nghĩ, là sư huynh đệ thì nên giúp nhau, nhưng muốn chữa bệnh thì phải biết rõ tình trạng... cho nên..."
Nói tới đây, ánh mắt hắn vô thức liếc xuống phần đai lưng của Phương Triều Chu.
Tuy chưa nói hết câu, nhưng Phương Triều Chu đã hiểu ý. Hắn hít một hơi lạnh, không ngờ một câu nói dối của mình lại dẫn đến phiền toái lớn như vậy. Bị một nam nhân nhìn chằm chằm nơi đó, thật sự có chút kỳ quặc. Hắn nhịn không được lấy quạt che đi vùng bị nhìn, gượng cười nói:
"Ngũ sư đệ, ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng không cần đâu. Bệnh này của ta thuốc men, châm cứu đều không có tác dụng, ta cũng quen rồi."
"Nhị sư huynh, ta biết huynh sợ ta cười nhạo, nhưng ta thật lòng không như vậy. Hơn nữa, hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, huynh biết, tuyệt đối không ai thứ ba biết." Đỗ Vân Tức nghiêm túc, rồi đột nhiên cắn môi nói thẳng, "Nhị sư huynh, là huynh tự cởi hay để ta giúp?"
Phương Triều Chu:…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT