Đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng này, có một cảm giác như đế vương nhìn xuống muôn dân, tựa hồ mọi thứ trong thiên hạ đều nằm gọn trong tay mình. Mộc Vũ lắc mạnh đầu, muốn phủi sạch cái ý nghĩ vô nghĩa ấy.

Cô thong thả quay lại căn phòng, rồi cầm lên một chiếc điều khiển khác từ mặt tủ đá cẩm thạch bên giường. Nhẹ nhàng bấm một nút, bức tường gương tách ra làm hai, để lộ một chiếc tủ quần áo khổng lồ, kéo dài từ chân tường lên tận trần nhà, chia làm ba ngăn: trên, giữa và dưới.

Ngăn trên cùng là một hàng túi xách, nhìn vào logo trên đó thì không thiếu những cái tên đình đám như LV hay Hermès. Rõ ràng An Cách có niềm đam mê mãnh liệt với hàng hiệu, và là tín đồ của phong cách xa hoa. Hầu hết những chiếc túi đều lấp lánh ánh kim, đi kèm là các khóa cài đính kim cương kiểu cách.

Ngăn giữa là quần áo, được bọc trong từng chiếc túi nylon trong suốt, treo san sát như ở quầy hàng cao cấp trong trung tâm thương mại. Chỉ cần liếc sơ qua, Mộc Vũ đã nhận ra không ít mẫu thời trang mới nhất từ các nhà mốt danh tiếng, thậm chí còn nguyên cả tem mác chưa cắt, chưa từng mặc qua.

Ngăn dưới cùng là giày đủ loại, từ sandal cao gót dây mảnh, giày tennis đặt làm riêng, cho đến giày múa ba lê mềm mại, mỗi đôi mang một phong cách khác biệt.

Trong cả chiếc tủ đồ khổng lồ ấy, chỉ có giày là có dấu hiệu từng được sử dụng, còn quần áo và túi xách dường như chỉ tồn tại để thỏa mãn một thú vui sưu tầm nào đó của chủ nhân, đơn thuần là ngắm nhìn và sở hữu.

Mộc Vũ không thèm liếc nhìn mấy chiếc túi da ở ngăn trên cùng, cô lục lọi một hồi trong đống quần áo ở ngăn giữa, cuối cùng cũng chỉ bất lực buông tay. Ở đây, tùy tiện lấy ra một bộ đồ nào mang đi ngoài đường, cũng đủ khiến một nhân viên văn phòng bình thường phải tiêu sạch nửa tháng lương. Đối với một người quyết tâm khởi nghiệp từ con số không như cô, thứ quần áo hào nhoáng như vậy thật quá chướng mắt.

Cô lom khom chọn trong ngăn giày bên dưới, cuối cùng chỉ lấy ra vài đôi giày thể thao mềm nhẹ, loại được thiết kế riêng, không hề có nhãn hiệu, thoạt nhìn chẳng khác gì hàng mua ngoài chợ đêm, vừa đúng với yêu cầu của cô.

Mộc Vũ tìm được một chiếc vali du lịch, cũng là của LV, chẳng còn cách nào khác, đành miễn cưỡng dùng tạm, rồi ném mấy đôi giày vào trong. Sau đó, cô lục lọi khắp căn phòng, ở vài góc khuất tìm được không ít tiền lẻ, lại trong mấy chiếc quần mặc ở nhà chưa giặt, mò ra được mấy tờ tiền trăm, đếm sơ sơ cũng được hơn hai nghìn.

Cô khá hài lòng với chiến lợi phẩm lần này, nhét hết tiền vào túi áo. Cuối cùng, Mộc Vũ quay đầu nhìn lại căn hộ xa hoa ấy một cái, rồi xách vali ra cửa, không buồn ngoảnh lại.

Cô chỉ mang theo giấy tờ tùy thân của An Cách, toàn bộ thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng, đều bị cô nhét dưới gầm giường. Mộc Vũ đã hạ quyết tâm, phải làm lại từ đầu. Được sống lại trong thân thể của An Cách, với cô mà nói, đã là ân huệ quá lớn rồi. Cô không muốn chiếm lấy danh phận của An Cách, đó là cuộc đời của An Cách, không phải của cô.

Trong thành phố lớn này, có một nhóm người tự gọi mình là “dân trôi nổi”. Họ không có thu nhập ổn định, không có công việc cố định. Mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa các đoàn làm phim, tìm kiếm cơ hội được đóng vai quần chúng. Mơ một ngày nào đó, sẽ lọt vào mắt xanh của một đạo diễn lớn. Trở thành nữ chính trong bom tấn, rồi từ đó một bước lên mây.

Mộc Vũ trước đây cũng từng là một trong số đó.

Cô hiểu rất rõ những nơi mà dân trôi dạt trong thành phố này có thể đặt chân. Những tứ hợp viện chật chội, các tầng hầm ẩm thấp, thậm chí gầm cầu vượt hay lối thông hơi của tàu điện ngầm, đều có thể tạm thời trở thành nơi che mưa trú nắng cho họ.

Lần này, Mộc Vũ định tới một căn tứ hợp viện khá bình thường, nơi đó có mấy người đã tạm đứng vững, thỉnh thoảng cũng có chút danh tiếng trong các đoàn phim, chuyên đảm nhiệm vai phụ không thoại.

Cô bây giờ không chỉ cần một cơ hội được vào nghề, mà còn cần dựa vào quan hệ của người khác, để nhanh chóng chen chân vào giới.

Chiếc vali LV kia quả không hổ danh, chất liệu kim loại phản quang dày dặn, tay kéo bạc sáng bóng. Vậy mà kéo lên lại nhẹ bẫng, hai bánh xe nhỏ lăn trên mặt đường bê tông gồ ghề gần như không phát ra tiếng động.

Mộc Vũ suýt nữa thì không nỡ vứt nó đi.

Trong cửa hàng tiện lợi gần trạm xe buýt, cô mua mấy túi nilon cỡ lớn và một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân, lấy giày ra khỏi vali, nhét vào túi nilon, rồi một tay xách túi, một tay kéo vali rỗng đi ra trạm.

Cô xem kỹ tuyến đường, đợi khoảng năm phút, xe buýt đến, người đợi xe lập tức chen chúc nhau, cửa lên xe bị ép chặt trong giây lát. Mộc Vũ nhân lúc hỗn loạn buông tay khỏi vali, xách túi nilon len lỏi lên được xe.

Vừa khéo đúng giờ tan tầm, người đông nghẹt, Mộc Vũ xách túi nilon to tướng khiến nhiều người liếc mắt khó chịu, cô vẫn bình thản đứng vào khu vực giữa xe, chỗ khớp mềm nối thân xe, khẽ ngả người tựa vào đó.

Theo quy định, khu vực này không được tựa vào, nhưng trong không gian chật chội thế này, ai còn quan tâm đến mấy cái cấm đoán đó. Chỉ cần có thêm chút khoảng trống là quý như vàng rồi, còn cái khả năng "một phần vạn" có tai nạn, mấy ai bận tâm?

Khu vực đó lắc lư nhiều hơn hẳn, Mộc Vũ khéo léo điều chỉnh cơ thể theo đà xe chạy, như đang đung đưa theo sóng. Đó là một kỹ thuật giữ thăng bằng đơn giản, dùng chuyển động cơ thể để triệt tiêu lực rung của xe buýt.

Cô từng đóng một bộ phim võ hiệp, trong đó đóng vai một cô gái làng chài, ngày ngày đội nón lá chèo thuyền trên hồ. Nhưng quê cô ở phía Bắc, cô là một con vịt cạn chính hiệu.

Lúc mới quay, cứ bước lên thuyền là cô nôn đến mức trời long đất lở, đạo diễn thậm chí từng nghĩ tới việc đổi diễn viên. Nhưng Mộc Vũ cắn răng chịu đựng, ăn ngủ luôn trên thuyền, chỉ khi cần vệ sinh mới lên bờ. Nhờ thế mà cuối cùng cũng học được cách chèo thuyền.

Phim quay xong, gửi duyệt để chiếu thử, có khán giả không biết chuyện chỉ vào màn hình cười hỏi đạo diễn: “Ông mời diễn viên quần chúng chuyên nghiệp ở đâu ra đấy? Người dân đánh cá bản địa à?”

Ký ức từ từ trỗi dậy, Mộc Vũ cảm thấy mình đang từng chút một thay thế An Cách, cô trở lại với cuộc sống diễn xuất vốn quen thuộc của mình, như một con cá sẩy chân nhảy lên bờ nay lại quay về nước, tự do bơi lội, tất cả như trong tầm tay.

Tiếng thông báo trạm dừng của xe buýt cắt ngang dòng suy nghĩ, Mộc Vũ xách túi lên, mạnh mẽ chen ra ngoài, lên xe là xông trận, xuống xe thì như ra chiến trường, phải mang khí thế “nghìn người cản ta, ta vẫn đi”, mới có thể xuyên qua đám đông thoát ra ngoài.

Xuống xe rồi, cô lại ghé sát vào biển trạm xe, nghiên cứu kỹ thêm một lượt, đưa tay đếm còn bốn trạm nữa, hơi do dự một chút, cuối cùng quyết định vác luôn túi lên vai, sải bước đi bộ.

Bây giờ cô chưa có thu nhập gì, phải tiết kiệm từng đồng một, vừa rồi cô có mua một chiếc bình giữ nhiệt, giá khá chát — hơn năm mươi tệ, nhưng rất xứng đáng.

Trong đoàn phim, thường thì sẽ có phát nước khoáng, nhưng cũng không phải muốn lấy bao nhiêu cũng được, trung bình mỗi người chỉ được hai chai mỗi ngày, mà mùa hè thì hoàn toàn không đủ dùng.

Tất nhiên, nếu cô đủ nổi tiếng, khi quay phim ở sa mạc, nước khoáng còn có thể dùng để gội đầu.

Mộc Vũ tính nhẩm một phép toán đơn giản: mang theo bình nước riêng, mỗi ngày tiết kiệm được hai chai nước, một tháng là tiết kiệm được sáu mươi tệ.

Chưa kể, chuyên viên trang điểm từng dặn cô: Tống nước ấm là bí quyết bảo dưỡng nhan sắc quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play