Chăm sóc cho dạ dày cũng như chăm sóc cho cả cơ thể của mình. Chỉ khi chức năng của dạ dày khỏe mạnh, thì mới có thể hấp thu đầy đủ dưỡng chất từ thức ăn, và mới chịu đựng nổi những môi trường quay phim khắc nghiệt.

Những câu nói đó, Mộc Vũ luôn khắc ghi trong lòng.

Cô bước đi nhanh và vững vàng. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô muốn thực hiện ước mơ chưa thực hiện được kiếp trước, đứng trên sân khấu lớn, nhận một hoặc hai giải thưởng tượng vàng. Diễn xuất không chỉ là niềm yêu thích, mà đã trở thành một phần cốt tủy trong máu thịt cô, khắc sâu đến mức không thể tách rời.

Khi nhìn thấy căn hộ xa hoa của An Cách, Mộc Vũ cũng từng có một khoảnh khắc động lòng. Chỉ cần liếc qua chiếc tủ quần áo khổng lồ kia, cô đã có thể hình dung được một phần cuộc sống của An Cách, đó là thế giới của váy áo lụa là, túi xách kim cương, tiền tiêu xài không cần nghĩ ngợi.

Không người phụ nữ nào là không rung động trước những thứ ấy. Nhưng cuối cùng, Mộc Vũ vẫn buông tay.

Bởi vì cô biết, tất cả những gì An Cách có, không phải do chính cô ấy giành được, mà là dựa vào gia đình. Nói thẳng ra, An Cách là một “công chúa ăn bám” đúng nghĩa, chẳng làm gì mà vẫn sống sung túc, xa hoa.

Mộc Vũ không phải An Cách, cũng không có lý do gì để sống trong danh nghĩa của cô ấy. Những gì không thuộc về mình, cho dù có đẹp đẽ cỡ nào, cô cũng không thèm giữ.

Giống như nhặt được một chiếc ví dày cộp ngoài đường, trong đó có thể là hàng vạn tệ, nhưng nếu không phải tiền của mình, thì nhất định không nên tiêu.

Mộc Vũ tin vào bản thân. Cô tin rằng, chỉ cần nỗ lực đủ, chỉ cần cô không buông tay, thì có thể dùng chính đôi chân này bước vào làng giải trí, dùng diễn xuất để khẳng định giá trị của mình.

Đó là niềm kiêu hãnh của một người phụ nữ có lòng tự trọng và lý trí độc lập.

Cô chưa bao giờ muốn trở thành cái bóng của người khác.

Cô biết ơn An Cách, chính xác hơn là biết ơn thân thể này đã cho cô cơ hội được sống tiếp, để có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ dang dở. Nhưng cô không hề có ý định tiếp nhận những mối quan hệ xã hội của An Cách, càng không muốn biến mình thành một phiên bản thứ hai của cô ấy. Đó không phải là cuộc sống mà Mộc Vũ mong muốn.

Vì vậy, cô chỉ mang theo giấy tờ tùy thân, tấm căn cước công dân là thứ duy nhất cô giữ lại. Mọi thứ còn lại, từ thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, đến cả những món đồ nhỏ bé nhất... cô đều để nguyên trong căn hộ kia. Cô tin rằng, đến một ngày nào đó, ba mẹ của An Cách sẽ phát hiện ra và lấy lại tất cả. Cô không thấy hổ thẹn vì đã từng chạm tay vào thế giới ấy, vì cô chưa từng muốn giữ lấy nó.

Bước chân Mộc Vũ càng lúc càng vững chãi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng một chương đời mới đang vẫy gọi mình. Một nụ cười khẽ thoáng qua nhẹ nhàng trên gương mặt không trang điểm, không màu mè nhưng rất thật. Được sống, thật sự là một điều tuyệt vời biết bao.

Chỉ hai trạm xe buýt, cô đi bộ mất gần hai mươi phút. Khi dừng lại trước cánh cổng sơn đỏ đã bong tróc của một căn tứ hợp viện cũ kỹ, trong lòng Mộc Vũ dâng lên một cảm xúc khó gọi tên: bồi hồi, bối rối, có lẽ là một chút cay nơi khóe mắt.

Nhiều năm về trước, nơi này từng là chốn dung thân của cô. Một mái hiên cũ, một căn phòng chưa từng kín gió, nhưng đã che chở cho cô qua biết bao ngày tháng gian khó. Cô đã từng ngồi đây ăn mì gói giữa mùa đông rét buốt, từng lau nước mắt sau những lần thử vai thất bại.

Khi dọn đi khỏi nơi này, cô từng bật khóc vì vui mừng, tưởng rằng từ đây về sau sẽ không bao giờ phải quay lại. Vậy mà, bây giờ cô lại đứng đây, với một thân phận mới, một khởi đầu khác.

Mộc Vũ hít một hơi thật sâu, rồi khẽ gào thầm trong lòng: Tôi đến rồi đây, giới giải trí!

Căn tứ hợp viện này có một bà chủ nhà không đơn giản chút nào, một người phụ nữ sắc sảo, mưu lược, và có những mối quan hệ mập mờ với nhiều đạo diễn lẫn nhà sản xuất. Bà ta thường xuyên có trong tay vài vai diễn nhỏ, rồi phân phát cho những cô gái sống trong sân viện này. Tất nhiên, không ai được miễn phí, bà ta thu 30% hoa hồng từ cát-sê. Vì vậy, đám con gái ở đây đều gọi bà sau lưng bằng một biệt danh: Ma cà rồng.

Nhưng cũng chính nhờ có “ma cà rồng” ấy, nơi này mới khác biệt với những khu trọ rẻ tiền dành cho dân lao động ở thành phố. Không giống những “kiến dân*” chen chúc sống dưới hầm hay gác xép, nơi đây đã trở thành điểm đặt chân đầu tiên cho những kẻ mới bước vào giới diễn xuất.

*Kiến dân là một thuật ngữ chỉ những người trẻ có học thức, thường là sinh viên mới ra trường, sống chen chúc trong các khu nhà trọ tồi tàn ở thành phố lớn, làm các công việc thu nhập thấp và bất ổn.

Theo như Mộc Vũ biết, trong thành phố này vẫn còn vài căn tứ hợp viện tương tự, nhưng nơi đây là tốt nhất trong số đó. Dù bị “ma cà rồng” ăn chặn kha khá, những công việc bà ta giới thiệu vẫn có thể tin tưởng được, ít nhất không phải những kiểu đoàn làm phim đen tối, lừa đảo hay gạ gẫm.

Ít nhất, trong số những cô gái cùng thời với cô, Mộc Vũ không phải là người đầu tiên quay lại căn tứ hợp viện này.

Cô xách theo hai túi nhựa lớn, đứng trước căn phòng sáng đèn bên tay phải. Trong bóng đêm mờ nhòe, ánh sáng màu cam dịu nhẹ từ bên trong hắt ra, giống như một mái ấm đang gọi về đứa con xa xứ đã lang bạt đủ lâu.

Mộc Vũ lịch sự gõ cửa. “Cạch” cánh cửa lập tức mở ra, và người phụ nữ xuất hiện sau cánh cửa ấy khiến người ta không thể không chú ý.

Một thân sườn xám màu lựu đỏ thêu chỉ vàng lấp lánh, mái tóc ngắn ôm sát tai được uốn lượn như sóng lúa chín, dính sát da đầu. Vừa mở cửa, bà ta đã nghiêng người tựa hờ vào khung gỗ, ánh mắt mơ màng như tơ nhện giăng, đảo qua đảo lại trên người Mộc Vũ một cách đầy tính toán.

Toàn thân bà ta toát ra thứ mùi xa hoa và sa đọa của Thượng Hải xưa, như thể một làn khói thuốc phiện phảng phất trong căn phòng cũ, khiến người ta mê mẩn mà không nói thành lời. Đó chính là chủ nhân của căn viện này, cũng là "Ma cà rồng" nổi tiếng trong lời đồn, chị Ninh.

Mộc Vũ bình tĩnh đứng yên, để mặc cho chị Ninh quan sát. Cô hiểu rõ, lý do khiến người phụ nữ này có thể sống tốt trong giới giải trí chính là vì cặp mắt sành đời và sắc sảo ấy. Chỉ cần liếc qua một lần, chị Ninh có thể nhìn ra ai là người có tiềm năng đi xa trong giới. Chính vì thế, những cô gái được bà ta giới thiệu hầu như đều sớm được nhận vai, và thường diễn rất tốt. Cũng nhờ vậy mà càng ngày càng có nhiều quản lý, đạo diễn tìm đến nhờ vả.

Một nét cười thoáng lướt qua khuôn mặt chị Ninh. Bà ta hơi nghiêng người, bước chậm rãi vào trong nhà, vừa đi vừa nói với Mộc Vũ: “Vào đi.”

Khi di chuyển, phần xẻ tà bên hông chiếc sườn xám của chị Ninh khẽ mở rồi khép, mỗi bước đi thong thả khiến đôi chân dài thon thả lấp ló hiện ra, gợi lên biết bao liên tưởng.

Mộc Vũ âm thầm quan sát dáng vẻ của chị Ninh, lặng lẽ học hỏi từng cử chỉ, từng bước chân. Năm xưa, một người chị thân thiết của cô, sau này trở thành gương mặt đại diện cho một hãng mỹ phẩm nổi tiếng, từng nói với cô trong một cuộc trò chuyện riêng: “Chị Ninh mang theo mình nét kiêu sa của phụ nữ thời xưa, cái thần thái đó không phải chỉ cần học là có được, mà phải được mài giũa qua mấy thế hệ sống trong môi trường như vậy.”

Người chị ấy từng đắc ý vỗ vai Mộc Vũ, hạ giọng tiết lộ bí quyết cuối cùng: “Hồi đó tôi đi thử vai, chính là học theo điệu bộ của chị Ninh, kết quả là được chọn ngay từ vòng đầu.”

Kể từ đó, Mộc Vũ bắt đầu chú ý hơn đến vị chủ nhà đầy khí chất này, cũng dần phát hiện ra những mặt không ai biết đến của bà ta.

Phòng khách nhỏ của chị Ninh được bài trí ấm cúng và nhã nhặn: Hai chiếc sofa bọc vải thô màu trung tính, một chiếc bàn trà làm bằng mây khô đơn giản, trên đó là cây đèn bàn có chụp màu vàng nhạt họa tiết hoa li ti. Góc phòng đặt một chiếc máy hát đĩa kiểu cũ, đang phát ra bản nhạc “Chuyện phố nhỏ” của Đặng Lệ Quân, khiến cả căn phòng phủ lên một làn không khí lười biếng, mềm mại, khiến người ta bất giác đắm chìm, tâm trí như cũng trôi đi, ngưng đọng giữa không gian.

Sau khi Mộc Vũ ngồi xuống, chị Ninh nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng thuê nhà, đặt nhẹ trước mặt cô, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện. Bà ta cầm lấy hộp thuốc lá nữ để trên bàn trà, rút ra một điếu thuốc mảnh dài, trước khi châm lửa thì liếc mắt nhìn Mộc Vũ, ra hiệu hỏi ý xem cô có phiền không.

Mộc Vũ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, tôi không để ý.”

Kỳ thực, cô rất để ý.

Nhưng Mộc Vũ biết rõ, trong nhiều trường hợp, cô phải học cách chịu đựng mùi khói thuốc. Trong các cảnh quay ban đêm, gần như ai cũng ngậm một điếu thuốc trên môi. Nếu cô cấm người khác hút, thì ngay lập tức sẽ bị xem là kẻ lập dị và xa cách, thành cái đích bị công kích.

Khói thuốc bay mờ mờ như sương, làm khuôn mặt chị Ninh trở nên hư ảo và khó nắm bắt. Mộc Vũ nhìn bà ta một cái, rồi nâng bản hợp đồng lên, ngập ngừng hỏi: “Chỗ này… yêu cầu thanh toán sáu tháng tiền nhà một lần, có thể châm trước một chút không ạ?”

Cô khẽ xoa tay lên chiếc túi đeo bên hông, nói nhỏ: “Tôi chỉ đủ tiền cho một tháng thôi…”

Chị Ninh khẽ nhướng mày, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới người cô, rồi ngừng lại. Đúng lúc Mộc Vũ tưởng sẽ bị từ chối thì chị Ninh từ tốn thổi ra một vòng khói hoàn hảo, nửa cười nửa không, trả lời: “Được, một tháng thì một tháng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play