Một tháng sau, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép Mộc Vũ xuất viện.

Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, chất liệu nhẹ nhàng, kiểu dáng tưởng như giản dị nhưng đường may ở phần eo và bên ngực lại tinh tế đến hoàn hảo, khiến vóc dáng thiếu nữ thêm mềm mại, yêu kiều. Đây là mẫu váy mới của Lanvin mùa này, chính là bộ mà An Cách đã mặc khi nhập viện.

Mộc Vũ đứng bên vệ đường, giơ tay gọi một chiếc taxi. Vừa ngồi vào xe, cô không chút do dự đọc ngay một địa chỉ.

Tài xế liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, khoé miệng nở một nụ cười đầy hàm ý mập mờ. Cô biết rõ, gã chắc chắn đang nghĩ cô là loại chim hoàng yến được đại gia nuôi.

Theo lý thuyết, một cô gái trẻ như cô, sao có thể sống ở nơi đắt đỏ như vậy?

Tài xế bắt đầu tọc mạch tìm cách bắt chuyện, giọng cố tình thân thiết: “Em là người ở đây hả?”, “Nhà có mấy người?”, “Còn đi học hay đang làm việc?”

Mộc Vũ suýt nữa phát điên.

Trong lòng chỉ muốn giơ ngón giữa thật cao, gằn từng chữ: “Tao là ai thì liên quan gì đến mày? Nhiều chuyện còn hơn đàn bà!”

Nhưng cô nén lại. Cô hoàn toàn phớt lờ những câu hỏi của gã tài xế, không buồn trả lời lấy một tiếng.

Chẳng mấy chốc xe đã đến nơi. Mộc Vũ liếc nhìn đồng hồ tính tiền, 19 tệ rưỡi. Cô rút ra tờ 20 tệ, đưa qua.

Tài xế cố tình ngồi yên không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng thò tay lấy ra một đồng năm hào, dúi vào tay cô, lẩm bẩm chửi thề: “Mẹ con đĩ keo kiệt...”

Mộc Vũ giả vờ không nghe thấy, đẩy mạnh cửa xe bước xuống. Sau đó cô nhìn đồng tiền trong tay, lạnh lùng nhổ một ngụm nước bọt, dán thẳng nó lên cửa kính xe, cười nhạt: “Tiền boa cho anh đấy. Nhớ giữ kỹ.”

Mọi bực tức dồn nén suốt dọc đường đi, theo cú dán tiền “boa” đó mà tan biến như khói. Mộc Vũ lắc mông một cái, tâm trạng sảng khoái, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc chọc trời trước mặt, rồi đẩy cửa kính xoay bước vào.

Ngay trước cửa, một nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề trông thấy tài xế taxi gầy gò, vẻ mặt lén lút đang theo sau liền mỉm cười hỏi: “Tiểu thư, có cần tôi giúp xử lý anh ta không ạ?”

Mộc Vũ nghe thế, liếc lại gã lái xe trông vừa lùn vừa xấu, thản nhiên đáp: “Chỉ cần không để anh ta vào được là được rồi.”

Anh phục vụ cao hơn mét tám, nhe răng cười, lộ hàm răng trắng đều như ngọc, thản nhiên bước ra nghênh chiến.

Mộc Vũ tung tăng bước tới khu vực hai thang máy giữa đại sảnh. Cô cắm thẻ từ phòng vào một trong hai cái, thông tin lập tức truyền đến trung tâm an ninh. Sau khi xác minh an toàn, thang máy mới từ từ mở cửa.

Cô bước vào chiếc thang máy được ốp gương bốn phía, phản chiếu hình ảnh thiếu nữ thanh thoát từ mọi góc độ. Một góc thang còn có cả bình hoa tươi, dưới chân là thảm da thật thêu chữ "TUESDAY" sang trọng.

Khác với các thang máy thông thường, ở đây không có bảng nút chọn tầng. Trong tòa cao ốc xa hoa này, mỗi tầng có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, chỉ có một hộ duy nhất, nên việc cắm thẻ từ đã tự động xác định tầng cần đến.

Tất nhiên, cư dân còn có thể điều khiển thang máy từ xa tại nhà để đón khách, nếu không được gia chủ cho phép, khách không thể vào thang máy, càng không nói đến lên nhà.

Tòa nhà này cao khoảng ba mươi tầng, tổng cộng chỉ có sáu mươi hộ, mỗi thang máy phục vụ tối đa ba mươi nhà. Với hệ thống an ninh gần như đạt chuẩn quốc tế, tòa nhà đã được bán sạch ngay từ trước khi chính thức mở bán.

Người sống ở đây, hoặc là giàu nứt vách, hoặc là quyền cao chức trọng. Mỗi năm phí bảo vệ phải bỏ ra cũng đủ để mua một căn hộ cũ nhỏ trong nội thành. Ngay cả nhân viên đứng cửa như anh chàng phục vụ ban nãy, thực chất đều là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt. Vẻ ngoài của anh ta hiền lành nhưng có thể tay không vật ngã một gã đô con nặng gần 150kg trong tích tắc.

Cửa thang máy vừa mở, đối diện chính là cửa căn hộ của cô. Mộc Vũ lại quẹt thẻ, “cạch” một tiếng, khóa điện tử mở ra, hai cánh cửa tự động trượt sang hai bên. Vừa bước vào, cô không kìm được mà hít sâu một hơi. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, sự xa hoa trong căn hộ này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Rõ ràng đây là không gian riêng tư tuyệt đối của An Cách, không có ý định tiếp khách. Toàn bộ căn hộ rộng đến hai trăm mét vuông được mở thông hoàn toàn, không có vách ngăn, không phòng khách, không phòng ăn riêng biệt. Trước mặt là cửa sổ kính sát đất toàn chiều cao, cảm giác choáng ngợp đập thẳng vào mắt.

Bên trái là một bức tường toàn màn hình, gồm hai mươi chiếc TV màn hình phẳng ghép lại, loại mà bình thường chỉ thấy trên nóc các tòa nhà lớn dùng làm biển quảng cáo ngoài trời.

Bên phải là một bức tường gương khổng lồ, ánh nắng chiều xuyên qua lớp kính trong veo, chiếu vào gương phản xạ ra những tia sáng lung linh rực rỡ. Mộc Vũ ngẩng đầu, trông thấy trần nhà lấp lánh đèn LED được thiết kế theo từng chòm sao, đủ biết ban đêm nơi đây sẽ càng huyền ảo hơn cả cổ tích.

Ở giữa phòng là chiếc giường lớn khổng lồ, ít nhất cũng phải rộng đến năm mét vuông, bốn phía lót đầy thảm len dệt thủ công, màu sắc nhã nhặn dịu mắt, cực kỳ hiếm thấy.

Mộc Vũ phấn khích hét lên một tiếng, đá tung đôi giày, nhảy phốc lên giường như trẻ con, lăn vài vòng đã đời, rồi với tay cầm lấy điều khiển từ xa trên đầu giường, bấm một cái "tách!", toàn bộ bức tường TV sáng rực.

Trên màn hình hiện ra một hàng menu chọn kênh: từ truyền hình các quốc gia, phim điện ảnh kinh điển, đến loạt phim truyền hình đình đám, cả chương trình thực tế đã phát sóng trước đây, muốn gì có nấy.

Cô chọn đại một bộ phim mới đang gây sốt gần đây, tác phẩm mới nhất của một đạo diễn nổi tiếng, kể về mối tình đầu ngây ngô giữa một cô gái thành thị và chàng trai nông thôn chất phác. Một chuyện tình vừa trong sáng, vừa xúc động.

Ngay khi những hình ảnh lớn như người thật xuất hiện, cảm giác choáng ngợp khiến Mộc Vũ nhất thời mất kiểm soát cơ thể.

Một lúc sau cô mới lấy lại được nhịp thở, chăm chú nhìn vào bức tường TV khổng lồ trước mặt. Lúc này, cô mới phát hiện, vì hình ảnh quá lớn nên mọi khuyết điểm cũng bị phóng đại theo: Cô gái nữ chính có vẻ dễ thương khi hay chu môi, nhưng thực chất là vì bị nhiệt miệng bên trong môi, nên mới không dám khép miệng lại.

Nam chính thì sao? Nhìn kỹ ở khóe mắt đã có nếp nhăn nhẹ, đủ khiến Mộc Vũ khẳng định: “Gọi là hot boy đại học hả? Nhìn thế nào cũng ngoài hai mươi lăm rồi.”

Cô xem đến nửa bộ phim, đúng đoạn nam nữ chính hôn nhau thì cười ngả nghiêng trên giường. Cảnh hôn được ca tụng là "nụ hôn hoàn mỹ đầu thế kỷ", thực ra lại là nụ hôn chệch góc, trong rạp có thể không ai phát hiện, nhưng trên tường TV siêu nét, từng khoảng cách nhỏ cũng hiển hiện rõ ràng. Nhìn là biết môi nam chính còn cách môi nữ chính ít nhất nửa phân.

Cảm giác buồn cười qua đi, Mộc Vũ cảm thấy bản thân có chút luyến tiếc, nhưng vẫn dứt khoát tắt TV bằng một cái bấm. "Tách!", cả bức tường lập tức tối om.

Cô lồm cồm bò dậy khỏi giường, chân trần giẫm lên lớp thảm mềm mại, nhẹ nhàng bước về phía cửa kính lớn, hai tay vô thức đặt lên mặt kính, ngước mắt nhìn cảnh thành phố khi đêm vừa buông.

Phía dưới, những con đường nhỏ như những dải ruy băng, vô số ô tô chạy qua lại như hộp diêm biết di chuyển. Trên lề đường, dòng người nhìn từ xa trông như đàn kiến tí hon, tất bật mải miết với cuộc sống riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play