Trong đầu Mộc Vũ lúc này như có cả trăm người đang tranh cãi ầm ĩ, khiến cô đau đầu như búa bổ. Cô cố mở mắt ra, bật thốt lên trong tuyệt vọng: "Im đi, im hết cho tôi!"
Thế nhưng tiếng gào của cô phát ra lại chỉ là một tiếng rên khẽ. Cô sững người, và ngay lập tức, một luồng ký ức khổng lồ như con sóng lớn bất ngờ ập đến, trào ra từ tận sâu trong tâm trí. Giống như một mạch nước ngầm bất ngờ phun lên giữa sa mạc khô cằn, trong chớp mắt đã cuốn trôi hết mọi nhận thức cũ.
Những ký ức mới dần trở nên rõ ràng và sống động. Khi bắt đầu hiểu được ý nghĩa bên trong những gì vừa tràn vào đầu mình, Mộc Vũ kinh ngạc đến mức không dám tin. Cô đưa hai tay lên nhìn, đó là một đôi bàn tay trắng mịn, mảnh mai, như thể không phải của mình.
Không sai, đây chắc chắn là tay của một cô gái tên An Cách, không phải là tay của cô.
Mười ngón tay thon dài, da trắng đến nỗi gần như trong suốt, không một vết chai, không thấy lỗ chân lông. Đẹp đến mức chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Còn tay cô, mặc dù từng được gọi là đẹp, nhưng sau bao năm quay phim võ thuật, đầy những vết chai sần vì cầm vũ khí, tập luyện không ngừng nghỉ. Các khớp ngón tay cũng bị lệch nhẹ do quá sức.
Chỉ cần nhìn thôi là biết, tay cô không thể nào đẹp đến mức như thế này được.
Mộc Vũ run rẩy đưa tay chạm lên mặt. Làn da cô chạm vào mềm mịn, căng bóng. Đây hoàn toàn không phải là gương mặt của cô.
Mặt cô ngày trước, vì phải quay phim ngoài trời liên tục, gió cát, nắng nóng làm cho sần sùi và thô ráp. Dù có chăm dưỡng mấy, theo thời gian, làn da cũng xuống cấp rõ rệt. Mỗi lần lên hình đều phải nhờ lớp trang điểm thật dày để che khuyết điểm.
Cô nhớ có lần, chuyên viên trang điểm từng tiếc rẻ nói: "Giá như chị chịu khó dưỡng da từ lúc mới vào nghề, thì da đâu đến nỗi này."
Mộc Vũ khi đó chỉ cười buồn. Lúc mới vào nghề, cô nghĩ mình còn trẻ, khỏe, không cần kiêng khem gì. Quay đêm quay ngày không nghỉ, xong việc còn kéo bạn bè đi ăn vỉa hè, uống bia nướng thịt. Người ta còn khen cô là “chị đại”, khỏe như trai, mặt mũi vẫn tươi tỉnh, hôm sau đi quay như thường. Thế là cô cứ tưởng mình thực sự là "trời sinh đẹp sẵn".
Nghĩ đến đây, cô lại ngẩn người ra, đầu bắt đầu choáng váng. Cô từ từ trượt xuống giường, kéo chăn che người lại. Khi tay chạm vào tấm chăn, cô lại ngẩn ra một chút, vẫn chưa quen được với cảm giác có đôi tay đẹp đến vậy. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại những thông tin hỗn loạn trong đầu.
Ba mẹ An Cách lo hôn từ khi cô ấy còn nhỏ. Cả hai đều là những người thành công trong sự nghiệp, nhưng sau khi chia tay, họ nhanh chóng lập gia đình mới, bỏ mặc cô con gái nhỏ lại phía sau. Cú sốc đó đã để lại vết hằn trong lòng An Cách, khiến cô trở nên lầm lì, thu mình, không muốn giao tiếp với ai.
Học hết cấp hai, cô ấy bỏ học, sống một mình trong căn biệt thự sang trọng mà cha mẹ mua cho. Mỗi tháng, họ đều chuyển tiền cho cô, mỗi người năm trăm ngàn tệ tiêu vặt, tổng một triệu tệ tất cả. Nếu tiêu hết, cô chỉ cần nói một tiếng là sẽ có thêm.
Chỉ tiếc là, thứ cô khao khát nhất lại không thể mua được bằng tiền: tình cảm và sự hiện diện của cha mẹ.
Bọn họ hiếm khi nào xuất hiện. An Cách dần dần bắt đầu dùng tiền để làm những chuyện kỳ quặc, chỉ để gây chú ý. Ví dụ như đập phá cửa hàng, la cà vũ trường… Nhưng mỗi lần gây chuyện, cha mẹ cô đều chỉ dùng tiền dọn dẹp hậu quả, rồi thôi. Không ai đến gặp cô, không ai hỏi cô nghĩ gì, cảm thấy ra sao. Dần dần, cô gái trẻ mất đi hết niềm tin vào cuộc sống.
Lần này, An Cách lại dùng tiền "mua" một vai diễn nha hoàn nhỏ xíu trong một đoàn phim hạng ba. Để ăn mừng, cô gọi một nhóm bạn bè quen biết đến chơi. Đám bạn ấy, vốn chẳng thật lòng gì, chỉ vì muốn lấy lòng cô mà đưa ra cả thuốc kích thích, dụ dỗ cô dùng.
Thể chất cô yếu, căn bản không chịu nổi thuốc mạnh như thế. Vừa nuốt vào không lâu đã lịm đi, hôn mê bất tỉnh. Đám bạn ấy thấy vậy liền cuống cuồng bỏ chạy, chẳng ai đưa cô đi viện. May mà ông chủ quán bar phát hiện kịp, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Còn cha mẹ cô? Họ chỉ chuyển đủ viện phí vào tài khoản bệnh viện, ngay cả đến thăm một lần cũng không buồn đến.
Mộc Vũ bây giờ đang trong thân xác An Cách, hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu thẳm mà cô gái ấy từng trải qua. Cô lặng lẽ giơ tay phải lên, nhìn dải gân xanh mảnh hiện mờ dưới làn da trắng gần như trong suốt. Đẹp đến nghẹt thở.
Khóe môi Mộc Vũ khẽ nhếch lên.
Nếu An Cách đã không muốn sống nữa... thì hãy để Mộc Vũ cô sống thay cho cô ấy.
Ba mẹ như vậy, không có cũng chẳng sao. Cô chẳng muốn dính dáng gì đến họ cả. Từ giờ trở đi, cô sẽ dựa vào chính mình, bắt đầu lại cuộc đời này.
Thân thể này quá yếu, mới chỉ tỉnh táo được một lúc mà Mộc Vũ đã cảm thấy mệt rã rời. Mi mắt nặng trĩu như đổ chì. Không bao lâu sau, cô lại thiếp đi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tỉnh lại lần nữa, tinh thần của Mộc Vũ đã khá hơn nhiều. Vừa hay lúc ấy, y tá đến thay thuốc. Căn phòng cô nằm là phòng bệnh cao cấp, một phòng riêng yên tĩnh, có ti vi, nhà vệ sinh riêng, và cả y tá riêng phụ trách.
Vị y tá này rõ ràng không phải kiểu sinh viên mới ra trường, non nớt và lúng túng. Cô ấy khoảng trên dưới ba mươi tuổi, lúc nào cũng tươi cười, vừa đo nhiệt độ cho cô vừa khéo léo tìm chuyện để nói, cố ý chuyển hướng sự chú ý của bệnh nhân, lại rất cẩn trọng tránh nhắc đến những chuyện riêng tư.
“An tiểu thư thường đi dạo phố ở đâu vậy?” Cô y tá mỉm cười hỏi.
Mộc Vũ nhanh chóng lục lại ký ức còn sót lại của An Cách, thử mỉm cười ngại ngùng rồi đáp khẽ: “Em... em ít khi đi mua sắm lắm ạ.”
Cô y tá họ Lý rất biết cách bắt chuyện, tự nhiên mà không lấn lướt, trò chuyện vừa đủ để tránh sự ngượng ngùng, lại không khiến người ta có cảm giác bị điều tra. Mộc Vũ thầm khen cách cư xử khéo léo ấy, kín đáo liếc nhìn bảng tên: Lý Minh Diên.
Sau khi kiểm tra xong, cảm thấy cả hai đã thân thiết hơn đôi chút, Mộc Vũ liền giả vờ lơ đãng hỏi: “Chị Lý ơi, hôm nay là ngày mấy vậy? Dạo này em cứ mơ mơ hồ hồ, quên cả ngày tháng mất rồi... Chị có thể giúp em tìm một tờ báo trong ngày không?”
Lý y tá dịu dàng nở nụ cười: “Không trách em được. Em nằm trong phòng ICU suốt ba ngày mới tỉnh lại đấy.”
Mộc Vũ sững người. Ba ngày? Ba ngày cấp cứu rồi mới tỉnh... Vậy mà ba mẹ của thân thể này lại không hề đến bệnh viện dù chỉ một lần?
Thế gian thật sự có loại ba mẹ như vậy sao?
Lý y tá rất nhanh đã quay lại, mang theo một tờ báo trong ngày. Mộc Vũ lập tức lật tìm ngày tháng, ánh mắt vừa chạm vào con số góc trên cùng, cô sững sờ tại chỗ: Ngày 4 tháng 7.
Ngày 4 tháng 7...
Nếu trừ đi ba ngày An Cách hôn mê, thì đó cũng chính là ngày cô gặp chuyện trên phim trường.
Nói cách khác, hai người họ... gần như chết cùng một lúc.
Chỉ là Mộc Vũ mượn thân xác An Cách, tiếp tục sống thêm một lần nữa.
Một tia cảm khái vụt qua trong lòng. Mộc Vũ nhanh chóng lật đến trang giải trí, lật lật mãi, cuối cùng cũng tìm thấy một mẩu tin nhỏ ở góc trang, nhỏ đến mức suýt bị bỏ qua.
“Nữ diễn viên hành động nổi tiếng Vũ Mộc bất ngờ qua đời tại phim trường do đột phát bệnh tim, tang lễ diễn ra hôm nay.”
Vũ Mộc
Chữ “Vũ” đồng âm với chữ “霉” (xui xẻo), là cái tên mà người quản lý từng nói mãi không thấy may mắn. Sau cùng, gã đề nghị cô đổi nghệ danh: đảo ngược họ tên thật lại – từ “Mộc Vũ” thành “Vũ Mộc”.
Cô cũng quen miệng gọi vậy luôn. Dần dà, ngoài vài người thân thiết, chẳng còn mấy ai biết tên thật cô là Mộc Vũ nữa.
Bản tin rất ngắn, chỉ nói sơ lược về tang lễ và nơi chôn cất.
Nhưng đọc đến đó, trong lòng cô không khỏi trào lên muôn vàn cảm xúc. Hiếm ai còn sống mà có thể nhìn thấy chính tang lễ của mình...
Mà nói đi cũng phải nói lại, tên quản lý họ Lưu kia tuy hay mắng cô, nói năng chẳng dễ nghe chút nào, nhưng thật ra không đến nỗi nào. Chỉ nhìn mộ phần là biết, chắc chắn anh ta đã tự bỏ tiền ra một phần.
Mộc Vũ trầm mặc hồi lâu rồi gấp tờ báo lại, để sang một bên.
Giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Quan trọng nhất là tĩnh dưỡng thật tốt, sớm hồi phục sức khỏe.
Nếu có cơ hội, cô muốn đến mộ mình một lần. Xem như... tự tiễn biệt chính mình ở kiếp trước.