Vân Vãn Nguyệt dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng Nam Tri Ngôn biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vân Vãn Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn Nam Tri Ngôn tràn đầy cầu xin.
“Văn Tề, tôi cầu xin anh, đừng đưa bọn trẻ đi. A Ngôn với A Hành còn quá nhỏ, chúng không thể thiếu vắng cha mẹ bên cạnh.”
“Sao anh không nói gì vậy? Anh đã hứa với tôi rồi mà, anh hứa với tôi rồi! Nam Văn Tề, sao anh có thể lật lọng như vậy? Trả con lại cho tôi, trả lại cho tôi!!!”
Trong tiếng gào khóc đầy ai oán, Vân Vãn Nguyệt bắt đầu liều mạng đấm đánh Nam Tri Ngôn, ánh mắt đầy hận thù như có thể ngưng tụ thành hình.
Nam Tri Ngôn không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy Vân Vãn Nguyệt, giơ tay nhổ một sợi tóc trên đầu bà, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tựa đầu lên vai Vân Vãn Nguyệt, nghe tiếng hộ lý phá cửa xông vào phía sau, Nam Tri Ngôn hơi nheo mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play