Trên đường đi, bầu không khí giữa mấy người yên lặng đến đáng sợ. Chỉ có những tiếng cảm thán kinh ngạc thỉnh thoảng vang lên từ xung quanh.

Có lẽ vì rất hiếm khi thấy nhóm người này cùng xuất hiện, nên phản ứng của những người xung quanh đều có phần sửng sốt.

Dù sao thì, giống như những thiết lập quen thuộc trong phần lớn các tiểu thuyết học viện quý tộc, những người này trong học viện Công Học đều có không ít người ngưỡng mộ.

Cho đến khi thiết bị liên lạc trong tay Nam Tri Ngôn vang lên tiếng “Tích tích tích”, đó là tín hiệu chỉ được phát ra trong trường hợp khẩn cấp. Cô nhanh chóng mở lên kiểm tra, sau đó lập tức bước nhanh đến bên cạnh Lục Nghiên Cảnh.

Cảm nhận được động tác của cô, Lục Nghiên Cảnh cũng giảm tốc độ, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Đường nét lạnh lùng trên gương mặt trong thoáng chốc như dịu đi vài phần khi hắn rũ mắt xuống.

Hành động của hai người đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của những người còn lại.

Nam Tri Hành lập tức trở nên nghiêm túc, vì nếu là tin tức khẩn cấp thì rất có thể có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Cố Văn Kỳ cũng hơi nhíu mày, nhưng sau khi nhìn thấy khoảng cách giữa hai người hình như hơi gần quá mức, ánh mắt thoáng tối đi, bước chân cũng dừng lại một chút.

"Thiếu gia, lãnh chúa quặng tinh Cừu Luân đã đồng ý yêu cầu của chúng ta, chấp nhận bán toàn bộ mỏ quặng, nhưng điều kiện là phải phái quân đoàn đến bảo vệ gia viên của họ, cùng với..."

Không biết từ lúc nào, mấy người đã đi đến tầng một của nhà ăn Công Học.

Nhà ăn Công Học có tổng cộng năm tầng, vẫn giữ chế độ phân chia theo cấp bậc.

Tầng trên cùng thuộc về nhà ăn đặc biệt dành cho học sinh cấp S, dù nơi đó thường xuyên không có người đến, nhưng cũng chẳng ai dám bước chân lên tùy tiện.

Nắng trưa chiếu xuyên qua những bức tường kính điều chỉnh ánh sáng, phủ lên người bọn họ một tầng ánh vàng óng ánh, càng làm cho vẻ ngoài vốn đã xuất sắc lại càng thêm lộng lẫy.

Nhà ăn tầng một vốn có chút ồn ào, nhưng rồi dần dần yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng hành lễ và chào hỏi không ngừng vang lên từ khắp nơi.

Ngoại trừ một đôi thiếu nữ dường như chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, vẫn bưng khay thức ăn vừa đi vừa cười đùa với nhau.

"Phịch!"

Âm thanh khay thức ăn rơi xuống đất vang lên rõ ràng, ngay lập tức khiến tầng một chìm vào yên lặng tuyệt đối. Thậm chí các học sinh cấp cao đang ở tầng trên vừa hay nghe thấy động tĩnh cũng sững sờ đứng lại tại chỗ.

Nước canh nóng theo khay lăn xuống, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, lan ra quanh bộ đồng phục chế tác đặc biệt của Công Học.

Mọi người không thể tin được nhìn về phía cô gái nhỏ gầy yếu, ánh mắt đầy khiếp sợ.

Nhưng phần lớn ánh mắt sau đó lại chuyển thành chế giễu và mỉa mai.

Nam Tri Ngôn cũng ngừng báo cáo ngay lập tức. Khi ngẩng đầu lên, trong đáy mắt cô thoáng hiện một tia hiểu rõ, cốt truyện đã bắt đầu xuất hiện.

Lục Nghiên Cảnh nghiêng đầu, ánh mắt dời khỏi sườn mặt nghiêm túc của Nam Tri Ngôn, chuyển sang ngực áo mình, nơi đang bị nước canh làm ướt.

"X-xin lỗi, Ulraf thiếu gia, tôi không cố ý… xin ngài thứ lỗi!"

Dường như biết mình đã gây họa, thiếu nữ sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, miệng không ngừng lặp lại lời xin lỗi.

"Tôi sẽ lau sạch cho ngài! Cầu xin ngài, đừng trách tội tôi!"

Mà người đi cùng thiếu nữ, chính là Lạc Tâm, khi nhìn rõ người bị đổ nước canh lên người thì cũng sững sờ trong chớp mắt. Cô không ngờ lại gặp Ulraf thiếu gia nhanh như vậy.

Nhưng nhìn người bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, Lạc Tâm vội vàng lấy lại tinh thần, định kéo cô ấy đứng dậy.

Dù gì cũng chỉ là vô tình va phải, nhiều lắm thì giặt sạch bộ đồ là được, quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy, chẳng khác gì bị sỉ nhục.

Cô nghĩ rằng Lục Nghiên Cảnh đang ỷ vào thân phận mà chèn ép người khác bằng thủ đoạn như thường lệ, nên dù Lục Nghiên Cảnh chưa nói gì, Lạc Tâm đã tự ý định tội hắn trước một bước.

Dù sao, trong ấn tượng của cô, quý tộc luôn thích dùng những cách như vậy để nhạo báng và làm nhục người khác.

Lục Nghiên Cảnh chẳng nói gì, thậm chí không thèm liếc nhìn hai người lấy một cái. Chỉ nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném xuống đất.

Hệ thống người máy của nhà ăn Công Học sẽ tự động xử lý quần áo bẩn rơi xuống.

Bộ đồng phục đặc chế rơi xuống đất không tạo ra âm thanh lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người như bị chấn động một lần nữa.

Không để ý ánh mắt của những người xung quanh, Lục Nghiên Cảnh vòng qua hai người đang quỳ, đi thẳng về phía thang máy.

Nam Tri Ngôn cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn nữ chính Lạc Tâm một cái rồi nhanh chóng đuổi theo sau Lục Nghiên Cảnh.

Ngay lúc Lục Nghiên Cảnh ném áo khoác xuống đất, cô gái đang quỳ lập tức khóc càng dữ dội hơn.

Lạc Tâm dù thế nào cũng không kéo cô ấy đứng dậy nổi, thậm chí đối phương còn sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Cô gái đó biết, cô tiêu rồi. Dù Lục Nghiên Cảnh chẳng nói một lời, nhưng những người khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Lạc Tâm lại không biết những suy nghĩ đó. Cô chỉ cho rằng vì Lục Nghiên Cảnh không chịu tha thứ nên mới khiến cô gái sợ đến thế.

“Đừng khóc nữa, tiểu thư. A Cảnh sẽ không để bụng đâu.”

Cố Văn Kỳ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái, đưa khăn tay ra, nhẹ giọng an ủi. Sau đó, hắn đứng dậy đuổi theo Nam Tri Ngôn và những người còn lại.

So với Cố Văn Kỳ, Vi Sinh Lẫm thì thờ ơ hơn nhiều.

Hắn cũng vòng qua hai người mà đi, thậm chí vì nước canh loang lổ dưới đất mà ánh mắt càng lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng vẫn không thèm liếc lấy một cái.

“Quả nhiên Lorde thiếu gia là người ôn hòa nhất…” – những người vây xem xung quanh cảm thán vì hành động của Cố Văn Kỳ.

Thế nhưng khi ánh mắt họ chuyển sang nhìn cô gái quỳ dưới đất, lại nhanh chóng biến thành khinh miệt và chế nhạo.

Dù cô gái trông có vẻ đáng thương, nhưng ở nơi này, người ta luôn sẵn sàng nhìn người khác bằng ác ý.

“Biết đâu cô ta cố ý gây ra chuyện này để thu hút sự chú ý của thiếu gia Ulraf thì sao?”

Lạc Tâm ngây ra một lúc, nhìn gương mặt ôn hòa và tuấn tú của Cố Văn Kỳ, bỗng nảy sinh chút thiện cảm hiếm hoi với một quý tộc.

Có lẽ là vì người này nhìn qua thực sự dịu dàng và chân thành.

Nhưng cô gái kia vẫn không chịu đứng dậy, khiến Lạc Tâm càng thêm tức giận. Ánh mắt cô nhìn về phía bóng lưng Lục Nghiên Cảnh, sự phẫn nộ không ngừng dâng lên.

“Đứng lại!”

Ngay khoảnh khắc Lục Nghiên Cảnh sắp bước vào thang máy, đúng như Nam Tri Ngôn dự đoán, giọng của Lạc Tâm vang lên sau lưng.

Nhưng Lục Nghiên Cảnh như thể không hề nghe thấy, cúi đầu liếc nhìn thiết bị liên lạc trên cổ tay, rồi bước thẳng vào thang máy.

Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay đưa ra chặn lại.

Lạc Tâm đứng chắn ngay cửa thang máy, khuôn mặt đầy phẫn nộ.

“Đúng là cô ấy vô tình đụng phải cậu, nhưng để cô ấy cứ quỳ trên mặt đất như vậy, cậu không thấy quá nhục nhã người khác sao?”

Giọng nói của cô vang vọng rõ ràng giữa nhà ăn tầng một đang yên tĩnh. Chỉ trong chốc lát, cả không gian bỗng bùng nổ bởi những tiếng xì xào kinh ngạc.

“Trời ạ! Cô ta là ai thế? Sao lại dám nói chuyện kiểu đó với thiếu gia Ulraf?!”

“Cô gái này bị điên à?”

“Lại thêm một người muốn dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý sao?”

...

Nghi ngờ và bàn tán như lốc xoáy bủa vây lấy Lạc Tâm, cô như bị nhấn chìm trong tâm bão.

Ngay cả Cố Văn Kỳ cũng khẽ thay đổi nét mặt. Ngoại trừ người đã biết trước cốt truyện như Nam Tri Ngôn thì ngay cả Nam Tri Hành cũng kinh hãi nhìn về phía Lạc Tâm.

Dám chất vấn thiếu gia như vậy, ngoài công tước Ulraf năm xưa, chưa từng có ai dám làm điều đó.

Mà giờ, đến cả Ulraf công tước cũng không dám tùy tiện chỉ trích người thừa kế mà ông luôn tự hào.

Chỉ có Vi Sinh Lẫm là vẫn như chẳng liên quan gì, tựa người vào một bên, hơi nhướng mí mắt nhìn cô gái đứng trước cửa thang máy, bật cười lạnh nhạt.

Có vẻ như chính Lạc Tâm cũng không ngờ lời mình nói lại gây nên phản ứng lớn đến thế. Hàng loạt ánh mắt nghi ngờ đâm về phía cô như gai nhọn.

Khiến cô trong thoáng chốc trở nên bối rối. Nhưng rất nhanh, cô liền trấn định lại.

Người nên bối rối… không phải là cô mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play