Bạch Lộc chống cằm, hỏi anh:
“Anh cảm thấy sao?”
Tăng Thuấn Hy nhướng mày, giọng đầy ẩn ý:
“Không ngờ em còn có sở thích này.”
“Sở thích gì cơ?” – Bạch Lộc không hiểu ý anh.
“Sau lưng bạn trai, đi tìm người đàn ông khác.” – Anh nói rành rọt từng chữ.
Bạch Lộc nhún vai:
“Thì sao nào? Thế nào chứ? Anh không phải vẫn tới đấy thôi.”
Khi cả hai đang căng thẳng đối mặt, Phạm Thừa Thừa cũng vừa đến:
“Đi thôi, Lộc Lộc.”
Bạch Lộc cầm điện thoại, lắc lắc về phía Phạm Thừa Thừa:
“Chị đi thanh toán trước đã.”
Nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía Tăng Thuấn Hy. Anh chỉ khẽ cười, đầy ẩn ý.
Lúc vô tình quay lại, Phạm Thừa Thừa thoáng thấy mặt người kia, liền cau mày:
“Người đó là…”
“Không phải anh ấy.”
Trước khi chắc chắn, ngoài Hà Hàn Đan ra, Bạch Lộc không muốn cho ai biết cả.
Phạm Thừa Thừa thở phào, nhưng vẫn không nhịn được mà liên tục quay đầu lại nhìn. Tuy nhiên phía sau đã chẳng còn ai nữa.
“Tiểu thư, bàn của cô đã có người thanh toán rồi.” – Nhân viên phục vụ nói.
Bạch Lộc mỉm cười:
“Được rồi.”
Sau đó quay sang Phạm Thừa Thừa:
“Đi thôi.”
Phạm Thừa Thừa lái xe đưa Bạch Lộc đến một nhà hàng lẩu. Vừa bước vào phòng riêng, cô đã bị mọi người trong phòng vây lấy trong sự nhiệt tình:
“Lộc Lộc đến rồi!”
“Chị Lộc, tụi em nhớ chị muốn chết!”
“Bạch Lộc, mau ngồi xuống ăn đi!”
“Lúc nãy ăn nhẹ rồi lúc nãy, mấy cậu cứ ăn đi.” – Bạch Lộc khoát tay, ra vẻ không sao cả.
"Em đi pha nước chấm cho cậu." – Phạm Thừa Thừa khẽ nói bên tai Bạch Lộc.
"Cậu ăn trước đi, không cần đâu." – Bạch Lộc cũng khẽ đáp lại.
"Không sao mà." – Phạm Thừa Thừa nói xong thì quay người rời khỏi phòng riêng.
"Lộc Lộc này, không tính tìm người mới à?" – Sa Dật vừa gắp tôm vừa cười trêu.
"Sa ca, trước ở Keep Running anh cứ giục em lấy chồng, giờ vẫn chưa bỏ à? Thần ca, Vũ Kỳ, Thâm Thâm mấy người kia cũng đâu có ai?" – Bạch Lộc cố tình chuyển chủ đề.
Lý Thần ngẩng đầu lên:
"Còn chuyện của tôi nữa à?"
Trịnh Khải chen vào:
"Không giống nhau mà."
"Đúng đó, Lộc tỷ, bọn em không giống chị đâu." – Tống Vũ Kỳ cũng hùa theo.
"Các người... có gì đó sai sai nha, hơi đáng sợ đó." – Bạch Lộc đảo mắt nhìn quanh, thấy ai cũng cười đầy ẩn ý.
Đúng lúc đó, Phạm Thừa Thừa đẩy cửa bước vào, thấy không khí im lặng cùng nét mặt "kỳ lạ" của mọi người thì nhíu mày:
"Trời ơi, đừng làm em sợ chứ..."
Sau đó cậu đặt bát nước chấm vừa pha trước mặt Bạch Lộc.
"Thừa Thừa, pha cho anh một bát luôn đi." – Sa Dật đưa cái bát không cho cậu.
"Anh coi em là nhân viên phục vụ à, Sa ca!" – Phạm Thừa Thừa vừa nói vừa gắp thịt bỏ vào bát Bạch Lộc.
"Nhìn cái thằng nhóc này kìa..." – Sa Dật liếc Phạm Thừa Thừa một cái.
"Sa ca ơi… hahaha..." – Châu Thâm bật cười, tựa người lên vai Sa Dật.
"Để em pha cho anh." – Bạch Lộc đứng dậy nhận lấy cái bát từ tay Sa Dật.
"Vẫn là con gái hiểu chuyện nhất." – Sa Dật lau nước mắt giả vờ bằng tay áo.
"Để em đi pha." – Phạm Thừa Thừa giữ lấy một bên bát, thấy Bạch Lộc không buông thì chọc:
"Thật sự để chị đi à?"
Khi Phạm Thừa Thừa quay lại, vẻ mặt Sa Dật lập tức thay đổi:
"Cái thằng nhóc này, biết anh thích rau mùi mà cho cả đống thế này, đúng là có tâm!"
Phạm Thừa Thừa bước đi cẩn thận với cái bát đầy tràn:
"Đây, Sa ca, vẫn là Thừa Thừa của anh thương anh nhất!"
Mọi người bật cười rôm rả.
May mà Sa Dật cũng thích rau mùi, chứ không thì chắc bát nước chấm đó "khó nuốt" thật.
Sau khi ăn xong, Phạm Thừa Thừa nói:
"Mọi người về khách sạn trước đi, em đưa Lộc Lộc về."
Bạch Lộc xách túi, vẫy tay chào cả nhóm:
"Tạm biệt nhé!"
"Mai gặp nha!"
"Nhớ đến nữa đấy!" – Mọi người rôm rả mời gọi.
"Chắc chắn luôn, mai em đến làm trạm tỷ chụp ảnh cho Khải ca!" – Bạch Lộc tạo dáng chụp hình.
"Chụp cho anh đẹp vào, anh giữ hình tượng lắm, phải tinh tế đấy!" – Trịnh Khải nghe xong liền chạy theo cô ra tận cửa.
"Thấy chưa, Khải ca của các cậu quan trọng ngoại hình ghê chưa!" – Sa Dật đứng bên cười trêu.
"Ngày mai có thể em có việc bận không thể đến chở chị được, chị phải tự chú ý an toàn đấy." – Phạm Thừa Thừa dặn dò.
"Yên tâm đi, chị đâu phải con nít ba tuổi. Chị còn từng đi du lịch một mình hơn một năm cơ mà." – Bạch Lộc cam đoan.
"Về nhớ uống thuốc rồi đi ngủ." – Phạm Thừa Thừa tiếp tục căn dặn.
"Biết rồi mà. Phạm Thừa Thừa, sao trước giờ chị chưa từng thấy em nhiều lời thế này?" – Bạch Lộc thắc mắc.
"Có thể là... trước đây... ít gặp nhau quá chăng." – Phạm Thừa Thừa cười khẽ, trong bóng tối trông lại càng quyến rũ hơn.
Đến nơi, Bạch Lộc xuống xe, vẫy tay với Phạm Thừa Thừa rồi quay người bước đi.
"Bạch Lộc!" – Phạm Thừa Thừa gọi cô lại.
"Hửm?" – Cô quay đầu.
"Ngủ sớm nhé."
"Ừ, em cũng vậy." – Bạch Lộc lại vẫy tay rồi bước vào khách sạn.
Bước vào thang máy, Bạch Lộc nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của mọi người hôm nay, trong lòng cảm thấy có chút lạ lùng, rồi lại tự lắc đầu: chắc mình nhạy cảm quá thôi.
"Đinh—" thang máy đến nơi. Cô bước ra và đi đến trước cửa phòng, lấy thẻ phòng ra quẹt cửa.
"Trùng hợp quá nhỉ." – Một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến Bạch Lộc giật mình đánh rơi cả thẻ phòng xuống đất.
Quay đầu lại, cô thấy Tăng Thuấn Hy bước ra từ phòng đối diện, chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm. Tóc anh còn nhỏ nước – chắc vừa mới tắm xong?
Bạch Lộc nhìn anh kỹ hơn. Đúng là thân hình có cải thiện so với vài năm trước, nhưng vùng bụng kéo lên đến ngực lại có một vết sẹo dài.
Tăng Thuấn Hy bị ánh nhìn của cô làm cho có chút ngượng, dù là cố ý tạo bất ngờ, anh không ngờ Bạch Lộc lại nhìn thẳng như vậy. Anh khẽ ho một tiếng:
"Thẻ phòng của em rơi kìa."
Bạch Lộc như bừng tỉnh, cúi xuống nhặt thẻ:
"À..."
"Vừa hẹn hò với bạn trai về à?" – Tăng Thuấn Hy khoanh tay, hỏi.
"Ừ." – Bạch Lộc mặt không biểu cảm.
Ánh mắt Tăng Thuấn Hy lập tức tối sầm lại:
"Bạch Mộng Nghiên, em giỏi lắm."
Sau một năm, lần đầu tiên cô lại nghe anh gọi mình bằng cái tên ấy, có chút sững người. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì Tăng Thuấn Hy đã đóng cửa phòng lại rồi.
————————————————————
Thừa Thừa – nam phụ này thật sự đáng thương quá 😢
Nhưng về sau anh ấy lại “rất xấu” đó nha 👿