Bạch Lộc chỉ mới ngủ được hơn bốn tiếng thì đã bị tiếng điện thoại đánh thức. Vốn dĩ cô đã ngủ không sâu, từ sau khi Tăng Thuấn Hy rời đi lại càng khó ngủ hơn.
“Alô?” — Bạch Lộc nhấn nút nghe máy.
“Lộc Lộc, chị đang ở Thâm Quyến à?” — Phạm Thừa Thừa hạ giọng hỏi.
“Ừm, đến đây du lịch, chắc sẽ ở lại thêm vài tuần nữa, sao vậy?” — Bạch Lộc vừa nói vừa bước xuống giường, xỏ dép.
“Bọn chị đang quay Keep Running nên mấy hôm nay ở Thâm Quyến này, mọi người đều nhớ cậu lắm! Tối nay tụi mình cùng ăn một bữa đi!” — Phạm Thừa Thừa hào hứng rủ.
“Ừm… được, chiều tớ gọi lại nhé.” — Bạch Lộc mở cửa phòng, tiện tay lấy phần ăn sáng mà khách sạn vừa gửi đến.
“Bye bye.” — Bạch Lộc vừa định cúp máy thì lại nghe thấy giọng khác vang lên từ đầu dây bên kia.
“Lộc nhi à~ trời ơi tớ phải méc cậu một chuyện, Phạm Thừa Thừa cả ngày chỉ biết lải nhải về cậu thôi, tai tớ sắp mọc kén rồi đây này!” — Sa Dực giành lấy điện thoại chen vào.
“Không có gì đâu, Lộc Lộc, cậu cứ lo việc của mình đi.” — Phạm Thừa Thừa vội vàng giành lại điện thoại.
“Các cậu chơi vui nhé, tối gặp lại nha.” — Bạch Lộc bật cười, rồi cúp máy.
Mọi người vẫn yêu quý cô như vậy, thật tốt biết bao.
Ăn sáng xong, Bạch Lộc lại ra biển. Tuy đã rút lui khỏi giới giải trí, nhưng cô vẫn luôn làm tốt vai trò của một travel blogger.
Khi Bạch Lộc đang cầm chiếc máy CCD chụp ảnh thì lại nhìn thấy người hôm qua.
Bạch Lộc bước tới, vỗ nhẹ lên lưng anh ta:
“Hi, lại gặp rồi.”
“Trùng hợp thật... Ái... Không phải cô đang theo dõi tôi đấy chứ?” – Tăng Thuấn Hy chống cằm, vẻ nghi ngờ.
Bàn tay đang giơ ra của Bạch Lộc chưa kịp thu lại, cứ thế khựng giữa không trung:
“Ờ…”
“Chọc cô thôi mà.” – Tăng Thuấn Hy lại nở nụ cười.
Bạch Lộc cũng cười khẽ:
“Anh là người địa phương à?”
“Ừm, trước học ở nước ngoài, năm nay mới về nước... ờ… chuẩn bị… kế thừa tài sản gia đình.” – Tăng Thuấn Hy ngại ngùng nói.
“Người Thâm Quyến các anh ai cũng giàu ghê ha, ai cũng phải kế thừa gia sản hết.” – Bạch Lộc đùa.
“Ai cũng?” – Tăng Thuấn Hy nghi hoặc hỏi.
“Trước đây tôi có một người bạn trai cũ, anh ấy không muốn kế thừa gia sản nên đã cãi nhau với gia đình. Sau đó… gặp tai nạn xe rồi qua đời.” – Bạch Lộc vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tăng Thuấn Hy.
Tăng Thuấn Hy khẽ cười, an ủi cô:
“Không sao đâu, cái cũ không đi, cái mới sao đến.”
“Chuyện đó xảy ra với em bao lâu rồi?” – Tăng Thuấn Hy hỏi.
“Hả?” – Bạch Lộc chợt nhớ tới chuyện “tự sát” của mình, liền đáp – “Cũng chưa lâu, chắc hơn một năm thôi.”
“Vì sao vậy?” – Tăng Thuấn Hy cố gắng tìm hiểu cho rõ.
“Anh hỏi làm gì? Anh đâu phải bác sĩ tâm lý.” – Bạch Lộc cười nhạt, không trả lời anh.
“Gì cơ? Em có vấn đề tâm lý à?” – Tăng Thuấn Hy bất ngờ nắm lấy tay cô.
“Anh làm em hết hồn đó, đúng kiểu giật thót tim luôn.” – Bạch Lộc trừng mắt nhìn anh.
“À… xin lỗi, phản ứng hơi mạnh.” – Tăng Thuấn Hy buông tay cô ra.
“Tôi nghe nói, người có vấn đề tâm lý thường có hành vi tự làm tổn thương bản thân.” – Nói xong câu đó, Tăng Thuấn Hy nhìn chằm chằm vào Bạch Lộc, như đang ngầm hỏi: “Có phải em không?”
“Tôi không nặng tới mức đó đâu, cùng lắm chỉ là hay bị ảo tưởng chút chuyện thôi. Uống vài viên thuốc là ổn mà.” – Bạch Lộc nói một cách rất nhẹ nhàng.
“Ồ.” – Tăng Thuấn Hy gật đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó cả hai không nói gì nữa, cứ thế đi dạo đến gần trưa thì Tăng Thuấn Hy lên tiếng:
“Không phải nói đi ăn sao? Đi thôi.”
“Ừm.” – Bạch Lộc theo anh đến nhà hàng.
“Chào Tăng tổng.” – Nhân viên phục vụ ở cửa cúi chào.
“Anh là ông chủ nhà hàng này à?” – Bạch Lộc quay sang hỏi anh.
“Ừm... nói chính xác thì, cả khu này đều là của anh.” – Tăng Thuấn Hy nhún vai.
“Vậy anh dẫn tôi đến nhà hàng của mình, chẳng phải tôi không cần trả tiền sao?” – Khóe môi Bạch Lộc cong lên.
“Không. Thể. Nào.” – Tăng Thuấn Hy nhấn từng chữ một, trêu chọc cô.
Bạch Lộc lườm anh một cái:
“Vậy anh không được chặt chém đấy nhé.”
Tăng Thuấn Hy kéo ghế cho cô, cố tình ghé sát tai nói nhỏ:
“Yên tâm, niêm yết giá rõ ràng.”
Bạch Lộc mở thực đơn mà nhân viên đưa đến, gọi vài món rồi ngẩng đầu hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
“Đừng mang bánh sừng bò kiểu Pháp, còn lại giống cô ấy.” – Tăng Thuấn Hy chỉ vào thực đơn.
“Vâng ạ.” – Nhân viên ghi xong rồi rời đi.
Dù sao cũng là ông chủ đến ăn, món ăn được mang ra rất nhanh. Tăng Thuấn Hy liền kéo đĩa bánh sừng bò mà Bạch Lộc gọi về phía mình.
“Làm gì vậy?” – Bạch Lộc ngạc nhiên hỏi.
“Em không ăn được trứng mà.” – Tăng Thuấn Hy vừa cắn một miếng bánh sừng bò vừa nói.
Bạch Lộc ngẩn ra một chút: “Sao anh biết vậy?”
Tăng Thuấn Hy cũng rõ ràng khựng lại:
“À, lúc nãy nhìn điện thoại thấy em là người nổi tiếng, tiện tay tra một chút.”
“Em rút khỏi giới giải trí rồi.” – Bạch Lộc cười nhạt.
“Dù rút rồi vẫn nổi lắm mà.” – Tăng Thuấn Hy khen cô.
“Giờ em không dị ứng trứng nữa rồi.” – Bạch Lộc vừa nhai bít tết vừa nói.
“Hay để anh gọi thêm cho em một cái nhé?” – Tăng Thuấn Hy nhìn chiếc bánh sừng bò đã bị mình ăn hơn nửa.
“Không cần đâu.” – Bạch Lộc lắc đầu.
Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, cả hai đều ngầm hiểu nên không ai lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn. Cho đến khi một cuộc gọi đến.
“Lộc Lộc!” – Giọng Phạm Thừa Thừa vang rõ từ đầu dây bên kia, lọt thẳng vào tai Tăng Thuấn Hy.
“Suỵt, anh nhỏ tiếng chút, em đang ăn ngoài mà.” – Bạch Lộc vội vã giảm âm lượng điện thoại.
Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu, mấp máy môi hỏi:
“Bạn à?”
Bạch Lộc gật đầu, rồi cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh nghe máy.
“Không phải chiều mới xong việc à?” – Bạch Lộc hỏi.
“Anh nói với Diêu Dịch Thiêm là tối nay ăn với em, nên ảnh dời lịch quay sang ngày mai luôn rồi.” – Phạm Thừa Thừa nói với giọng đầy vẻ lập công.
“Các anh không cần làm vậy đâu… Em còn ở lại đây thêm mấy tuần nữa mà.” – Bạch Lộc giải thích.
“Bọn anh sắp xếp xong hết rồi, anh tới đón em nhé, thôi cúp máy đây~” – Phạm Thừa Thừa nói xong liền cúp máy.
Bạch Lộc quay lại bàn ăn, Tăng Thuấn Hy hỏi:
“Bạn trai à?”
———————————
Cuối cùng thì mình cũng được nghỉ rồi, có thể tiếp tục đăng cho mọi người nha 😏
P/s: Sắp bước vào giai đoạn "đường cạn" rồi đó 😭