Mây đen phủ kín cả bầu trời, những giọt mưa to bằng hạt kim cương rơi nặng nề xuống mặt đất. Tiếng sấm khi thì vang dội, lúc lại xa xăm. Bầu không khí mờ mịt xung quanh dường như đang ngầm báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.

Một chiếc xe van bất ngờ lao tới, đâm mạnh vào chiếc Maybach. Tiếng va chạm kim loại vang lên chói tai, làm cả không gian như rung chuyển.

Bạch Lộc tỉnh dậy trong một căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Trên đầu giường là một chiếc bình hoa cắm đầy những đóa cúc dại trắng nhỏ tươi mới.

Cổ họng cô khô khốc, mấy ngày không nói khiến giọng có phần khàn đặc.

“...Ưm Ưm..?” – Bạch Lộc thử cất tiếng gọi một cách dè dặt.

Người đang tựa lưng nghỉ ngơi trên ghế sofa – Hehe – lập tức mở mắt khi nghe thấy âm thanh. Vừa thấy Bạch Lộc tỉnh lại, ánh mắt cô ấy lập tức ngập tràn vui mừng, không thể che giấu.

“Cậu tỉnh rồi! Mình đi gọi bác sĩ!” – Vừa nói xong, Hehe đã vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh.

Hehe đưa bác sĩ đến kiểm tra cho Bạch Lộc xong, thì bị bác sĩ gọi riêng ra ngoài.

“Bệnh nhân hồi phục tạm ổn, nhưng dù sao cũng có tổn thương ở vùng não. Tốt nhất nên ở lại theo dõi thêm vài ngày rồi mới xuất viện. Trong khoảng thời gian này, tuyệt đối phải ăn uống thanh đạm, quan trọng nhất là không để bệnh nhân có kích động cảm xúc quá mức.” – Bác sĩ dặn dò cẩn thận.

Sau đó, bác sĩ lại liếc nhìn đầy ẩn ý về phía phòng bệnh bên cạnh:

“Vẫn là đừng để cô ấy biết thì hơn.”

“Vâng, làm phiền bác sĩ rồi...” – Hehe gương mặt đầy âu lo.

Vừa bước vào phòng, Bạch Lộc đã sốt sắng hỏi ngay:

“Tăng Thuấn Hy đâu? Cậu ấy sao rồi?”

Hehe cố tỏ vẻ bình tĩnh:

“Cậu ấy đã sớm tỉnh rồi, đang đ làm rồi. Ai như cậu, hôn mê mấy ngày liền, thể chất yếu thật đấy. Mau dưỡng bệnh đi cho tốt.”

“Được rồi được rồi, biết rồi~” – Bạch Lộc làm nũng, lắc lắc tay Hehe một cách thân thiết.

“Chiếc xe van đâm vào hai cậu, tài xế bị xác nhận là say rượu, lại thêm đường trơn trượt. Cảnh sát không tiết lộ thêm thông tin gì cả. Cậu nghĩ sao?” – Hehe nghiêm túc hỏi.

“Chắc chắn không thể nào.” – Bạch Lộc lập tức phủ nhận – “Chiếc xe đó rõ ràng là nhắm vào bọn tớ. Khi đó trên đường không có nhiều xe, muốn dựng một lý do cũng rất dễ dàng.”

“Bên ngoài đã có ai biết chuyện này chưa?” – Bạch Lộc đưa tay day trán, giọng mệt mỏi.

“Chưa có tin tức nào bị lộ ra. Công việc của cậu cũng tạm ngưng mấy ngày rồi. Vu Chính vẫn đang chờ cậu tỉnh lại đó.” – Hehe bất lực nhún vai.

“Cậu liên lạc với em ấy giúp tớ, bảo vài ngày nữa tớ sẽ xuất viện.” – Bạch Lộc đã bắt đầu lên kế hoạch cho công việc sau khi ra viện.

Hai ngày trôi qua.

Không biết là lần thứ bao nhiêu Bạch Lộc phát hiện Hehe cứ thất thần, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi thẳng:

“Này, cậu sao vậy? Dạo này cứ lơ đãng mãi thôi.”

Hehe như giật mình tỉnh lại:

“Chắc là mấy ngày rồi chưa ngủ đủ…”

Bạch Lộc gập máy tính lại, nhìn chằm chằm vào cô bạn thân, ngữ khí nghiêm túc hẳn:

“Cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng không?”

“Không, tớ thì có chuyện gì phải giấu cậu chứ?” – Hehe cười gượng, cố lảng tránh.

“Tớ biết rồi. Cậu đừng giấu nữa.” – Bạch Lộc cố ý tỏ ra lạnh nhạt, muốn “gài” cho Hehe lộ chuyện.

“Gì cơ?! Ai nói với cậu?!” – Hehe lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, gương mặt biến sắc rõ rệt.

“Cậu đừng hỏi nữa, nói hết cho tớ đi... Tớ vẫn muốn biết toàn bộ sự thật.” – Bạch Lộc dựa vào kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của mình, lừa được Hehe tiết lộ sự thật.

“Lộc Lộc à, con người trong đời có nhiều cách để sống, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút. Việc Tăng Thuấn Hy ra đi... cậu không thể đổ hết lỗi lên mình được. Tớ chưa từng có bạn trai, nhưng hai người các cậu thì sắp cưới rồi... xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không mong muốn mà.” – Hehe cố gắng tìm đủ mọi lời để an ủi Bạch Lộc.

“Cậu nói cái gì? Tăng Thuấn Hy... em ấy bị sao cơ, đi đâu cơ chứ?” – Bạch Lộc đưa tay ôm ngực, cảm giác đau nhói, nước mắt trào ra từ khóe mắt không thể kìm lại.

Nhận ra mình đã sập bẫy của cô, Hehe hối hận đến mức muốn tự vả mình một cái:

“Nghiên Nghiên, tớ biết cậu đau lòng... nhưng em ấy đã chọn cứu lấy cậu. Vậy thì cậu phải sống thật tốt, nghe không?!”

“Em ấy đâu rồi?!” – Bạch Lộc hoàn toàn không nghe thấy lời Hehe nói, chỉ bấu chặt lấy cánh tay cô bạn, lặp đi lặp lại câu hỏi.

“Cậu ấy... đã được an táng rồi.” – Hehe ngập ngừng thốt lên sự thật, giọng run rẩy.

Bạch Lộc sững người, tay buông thõng, rồi gần như gào lên trong nghẹn ngào, nước mắt tuôn như mưa. Cô giật mạnh ống truyền dịch khỏi tay, vùng vẫy muốn xuống giường đi tìm Tăng Thuấn Hy.

Đúng lúc đó, ba mẹ Bạch vừa mang cơm trưa đến. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy, họ vội vàng lao đến ngăn con gái lại.

“Con muốn đi tìm Tăng Thuấn Hy! Để con đi tìm cậu ấy!” – Bạch Lộc gào lên trong đau đớn, vùng vẫy không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi sức ba người, bị kéo trở lại giường bệnh.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt vô hồn, hai hàng nước mắt còn đọng lại trên má, mẹ Bạch múc một muỗng canh sườn hầm đưa đến bên miệng con gái, nhưng cô không hề có phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn chiếc lá bên ngoài cửa sổ đang chực rơi xuống.

“Nghiên Nghiên, ăn một chút đi con. Tiểu Hy... chắc chắn sẽ không muốn thấy con như thế này đâu.” – mẹ Bạch nhẹ nhàng nói, lại đưa muỗng canh lên gần môi cô.

Bạch Lộc xoay đầu né tránh:

“Con muốn gặp em ấy...” – Giọng cô đã khàn đặc vì khóc, vẫn chăm chú nhìn chiếc lá lơ lửng ngoài cửa kính.

“Được... mẹ hứa với con. Hôm nay con ăn ngoan, ngày mai mẹ đưa con đi gặp cậu ấy, được không?” – mẹ Bạch dịu dàng dụ dỗ, lại đưa chén cơm đến tay con gái. Bạch Lộc cuối cùng cũng chịu cầm lấy thìa, im lặng ăn từng muỗng.

Ngoài hành lang, Hehe mặt đầy áy náy, cúi đầu xin lỗi ba mẹ Bạch:

“Cháu xin lỗi... chú dì, là lỗi tại cháu nhiều chuyện.”

“Con bé sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, Tiểu Hà (là Hehe đó) à. Chuyện này không trách con được. Mấy ngày nay đều nhờ con chăm sóc Nghiên Nghiên, thật sự vất vả rồi.” – mẹ Bạch nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt dịu dàng mà buồn thương.

Ba Bạch cũng gật đầu phụ họa:

“Đúng đó, Tiểu Hà, con là đứa ba mẹ nhìn lớn lên từng ngày. Bây giờ Nghiên Nghiên đang rất bất ổn về tâm lý, con là bạn thân nhất của nó, có con ở bên chăm sóc, ba mẹ mới yên tâm được.”

Vì bệnh viện không còn phòng trống để ở lại, nên ba mẹ Bạch đành thuê một khách sạn gần đó để nghỉ tạm, để Hehe ở lại viện trông nom Nghiên Nghiên.

“Này Hehe, cậu nói xem, sao lại có người phản ứng nhanh đến vậy chứ…” – Bạch Lộc cười khẽ, giọng xen lẫn chua xót – “Chiếc xe lao tới, em ấy ngay lập tức xoay vô lăng, để xe hướng về phía mình…”

“Còn tớ, đúng là ngốc nghếch… lại thật sự tin rằng em ấy lại có thể hồi phục nhanh như vậy, khỏe như thế. Hèn gì tớ nhắn bao nhiêu tin cho em ấy cũng không trả lời… trước đây lúc nào cũng trả lời ngay lập tức…”

Hehe không thể chịu nổi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy Bạch Lộc, để cô dựa vào vai mình. Cô vỗ nhẹ lưng bạn, trong phòng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào và một nỗi buồn không lời phủ kín không gian.


Sáng sớm, ba mẹ Bạch đã đến bệnh viện. Sau khi bàn bạc với bác sĩ về việc ra ngoài, họ liền đưa Bạch Lộc đến nghĩa trang.

Bạch Lộc bước tới trước bia mộ của Tăng Thuấn Hy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đôi chân như bị đông cứng lại, cô quỳ sụp xuống đất, không một chút do dự.

Thấy vậy, Hehe nhẹ nhàng đưa bó hoa hồng trong lòng cho Bạch Lộc, rồi cùng ba mẹ Bạch lùi ra xa, để lại không gian yên tĩnh cho cô.

Bạch Lộc mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, nhưng nước mắt vẫn rơi không dứt.

“Chị đoán là em chắc chắn không thích cúc trắng, nên hôm nay chị mang hoa hồng đến cho em…”

“Em nói xem… sao lại nỡ bỏ chị lại một mình thế này chứ? Hừ, thôi được, lần này chị sẽ tạm tha cho em vậy… kiếp sau sẽ tính sổ với em tiếp!” – Giọng cô run run, tự lẩm bẩm như đang nói chuyện với người vẫn còn bên cạnh.

“Đã hứa… là sẽ mãi mãi bên nhau… sao em nói lại không giữ lời… lại ra đi như vậy…” – Bạch Lộc nghẹn ngào, từng câu từng chữ như đứt đoạn.

Cô khóc đến mức không thốt nổi thành lời, liền lao người về phía trước, ôm lấy tấm bia lạnh lẽo mà nức nở. Ở xa, mẹ Bạch cũng lặng lẽ lau nước mắt, tim đau như thắt – hai đứa trẻ tốt như thế, sao cuối cùng lại chẳng thể ở bên nhau? Hehe, người chứng kiến suốt cả hành trình tình yêu của họ, cũng lặng lẽ quay mặt đi, cố kiềm nước mắt mà không được.

Khoảng hai ba tiếng sau, mọi người quay trở lại bệnh viện. Nhân lúc ba mẹ Bạch đi ra ngoài mua đồ ăn, Hehe lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhung đỏ.

“Thật ra hôm đó… cậu ấy muốn cầu hôn cậu. Tụi tớ đã chuẩn bị hết rồi, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy… Nghiên Nghiên, cái này... lẽ ra là dành cho cậu.” – Hehe nghẹn ngào nói rồi đưa hộp quà cho Bạch Lộc.

Cô mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi. Cô lặng lẽ lấy chiếc nhẫn nữ ra, đeo vào ngón áp út – vừa vặn, như thể sinh ra là dành cho cô vậy.

Bạch Lộc mỉm cười nhìn Hehe, nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn cậu, Hehe… Tớ sẽ thay cậu ấy mà sống tiếp, sống thật tốt.”

Hehe nhìn vào đôi mắt của Bạch Lộc, như nhìn thấy hình bóng của Tăng Thuấn Hy trong đó—

Rõ ràng là chính bản thân mình cũng rất đau lòng, vậy mà vẫn sợ người khác sẽ buồn hơn.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Lộc được xuất viện.

Việc đầu tiên cô làm sau khi rời khỏi bệnh viện… là tổ chức họp báo.

Trong buổi họp báo, cô tuyên bố chính thức rút lui khỏi giới giải trí.

Cô nói:

“Tôi muốn đến từng nơi mà tôi và cậu ấy từng muốn đi… nhưng chưa kịp đặt chân đến.”

Ngày hôm đó, từ khóa "Bạch Lộc tuyên bố rút lui", “Tăng Thuấn Hy”, “thay anh ấy sống tiếp”... đồng loạt leo thẳng lên hotsearch.

Cả tuần liền không ai gỡ xuống nổi.

#Bạch Lộc Tuyên Bố Rút Khỏi Showbiz

#Bạch Lộc Đeo Nhẫn Ở Ngón Áp Út

#Tăng Thuấn Hy …

Trên mạng có không ít người suy đoán việc Bạch Lộc rút khỏi giới giải trí có liên quan đến sự ra đi của Tăng Thuấn Hy. Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức suy đoán, dư luận đều nhanh chóng bị đè xuống.

Sau khi Bạch Lộc chi trả toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng, cô còn chủ động đưa thêm cho Vu Chính một khoản bồi thường không nhỏ.

Vu Chính thật lòng muốn giữ cô lại, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Lộc nhẹ nhàng từ chối:

“Thật lòng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội bước vào giới giải trí, nhưng duyên phận giữa chúng ta… đến đây thôi.”

Sau đó, Bạch Lộc bắt đầu tự mình kiểm tra lại toàn bộ đoạn video của camera hành trình trong vụ tai nạn. May mắn thay, trước đó Tăng Thuấn Hy đã liên kết camera xe với máy tính cá nhân.

Cô thử nhập ngày sinh nhật mình — máy tính lập tức được mở khóa.

Sau khi tìm được bằng chứng, Bạch Lộc lập tức giao nộp cho cảnh sát. Tài xế xe tải đã bị khởi tố với tội danh cố ý giết người, và bị kết án tù.

Bạch Lộc cũng mơ hồ đoán ra kẻ đứng sau vụ việc—rất có thể là người trong gia đình của Tăng Thuấn Hy.

Trước đây, người nhà của anh từng tìm đến cô, thẳng thừng yêu cầu cô rời xa anh. Nhưng cô đã nghiêm túc từ chối, không lùi bước.

Với năng lực hiện tại của mình, cô không thể tra ra được ai mới là chủ mưu thực sự.

Ngoài việc ngầm điều tra chân tướng, Bạch Lộc cũng bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình của mình.

Cô không đưa theo bất kỳ ai, cũng không cần trợ lý hay bạn đồng hành.

Chỉ có một thứ luôn ở bên cô trong suốt chặng đường — cặp nhẫn đôi mà hai người từng chuẩn bị cho lễ cầu hôn chưa kịp diễn ra.

Cứ như thể... cậu ấy vẫn đang ở bên cạnh cô vậy.

Trong suốt một năm ấy, Bạch Lộc đã đi qua rất nhiều nơi — từ Cộng hòa Ghana, Mexico đến Monaco…

Nhưng cô lại chọn Quảng Đông làm điểm kết thúc cho hành trình của mình.

Bạch Lộc dạo bước dọc theo bờ biển Nam Hải, đôi chân trần giẫm lên cát mịn.

Ánh mắt cô hướng về phía xa xăm—nơi đường chân trời và mặt biển nối liền thành một màu xanh vô tận.

Bỗng nhiên, bước chân cô dừng lại.

Cô dường như… nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Không kịp suy nghĩ, Bạch Lộc cứ thế đi thẳng về phía biển sâu.

Nước biển nhanh chóng ngập đến tận ngực.

“Cô gái, cẩn thận!”

Một cánh tay bất ngờ kéo mạnh cô trở lại.

Đến lúc tỉnh táo lại, Bạch Lộc mới nhận ra—mình đã ở giữa làn nước biển lạnh buốt.

Cô quay đầu, nhìn người vừa kéo mình khỏi biển.

Khoảnh khắc đó—ánh mắt cô như đông cứng lại trong sự sững sờ và kinh ngạc tột độ.

Người đàn ông vừa kéo cô lên bờ xong liền xoay người muốn rời đi,

Bạch Lộc vội nắm lấy cánh tay anh ta, giọng run run:

“Tăng Thuấn Hy… Anh chưa chết sao?”

Người đàn ông nghe vậy khẽ nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút khó hiểu:

“Cô gì ơi, cô nhận nhầm người rồi. Tôi vừa mới từ nước ngoài về.

Tên tiếng Trung là Tăng Uy Hàng, còn tiếng Anh là Joseph.”

Bạch Lộc nghe xong liền buông tay anh ra, cúi đầu ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi… Tôi nhận nhầm người rồi. Nhưng… anh có thể cho tôi xin WeChat không?”

Tăng Uy Hàng nghiêng đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, nhếch môi hỏi:

“Cô chắc chứ?”

“À… cái này tôi đeo cho vui thôi.”

Bạch Lộc cố gắng trả lời đơn giản, lảng tránh chủ đề.

Một tia không vui chợt thoáng qua đáy mắt Tăng Uy Hàng, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu:

“Được. Tôi quét mã của cô.”

Anh lấy điện thoại ra, quét mã WeChat của cô.

“Cảm ơn anh.”

Bạch Lộc chân thành nói lời cảm ơn.

“Không có gì.

Lần sau đừng nghĩ dại như thế nữa, mạng sống quý giá lắm đấy.”

Tăng Uy Hàng nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc nói, rồi xoay người rời đi.

"Tôi không có..." — Bạch Lộc vừa định giải thích, nhưng nghĩ lại hành động lúc nãy của mình đúng là quá giống… nên đành im lặng.

Từ sau khi Tăng Thuấn Hy qua đời, Bạch Lộc mắc chứng trầm cảm mức độ trung bình.

Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn thấy bóng dáng anh ở nơi xa xa, đang đứng đợi mình—rồi không tự chủ được mà cứ thế bước về phía trước...

“Thôi được rồi, cô Bạch, tôi đi trước đây.”

Tăng Uy Hàng dứt lời liền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Về đến khách sạn, Bạch Lộc vẫn cảm thấy như đang nằm mơ—sao lại có hai người giống nhau đến thế?

Cô lập tức mở WeChat, vào trang cá nhân của Tăng Uy Hàng.

Tường nhà anh đầy những hình ảnh đời thường:

Đi du lịch, đi leo núi, cà phê, sách…

Một người sống có vẻ rất yêu đời và tự do.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Tăng Uy Hàng nhắn cho cô một dòng:

“Đừng lo lắng. Không có chuyện gì là hoàn hảo cả. Cứ làm hết sức, rồi để trời định.”

Bạch Lộc sững sờ đưa tay che miệng.

Bởi vì—đó chính là dòng tin nhắn đầu tiên Tăng Thuấn Hy từng gửi cho cô.

Lát sau, Tăng Uy Hàng lại nhắn thêm vài câu:

“Tôi chỉ thấy bài đăng của cô hơi u uất, nên mới nói vậy. Đừng hiểu lầm.

Tôi chỉ sợ… cô lại làm điều gì dại dột thôi.”

Bạch Lộc run rẩy gõ chữ trả lời:

“Ngày mai… anh có thể cùng tôi ăn một bữa không?

Tôi muốn cảm ơn anh… vì hôm nay đã kéo tôi lại.”

Cô thật sự rất muốn xác nhận—anh rốt cuộc là ai?

Là một người trùng hợp giống Tăng Thuấn Hy đến kỳ lạ?

Hay chính là anh—trở về với thân phận khác?

Nhiều điểm đáng ngờ đến vậy… thà tin còn hơn bỏ qua.

Tăng Uy Hàng lập tức trả lời:

“Được.”

————————————————————

Tơi đây chắc mấy sốp cũng đoán được rồi đúm không, đã bị dắt ở Lâm Giang Tiên rồi thì ở đây càng phải cẩn thận hơn nhé các mom

Được rồi hôm nay tới đây thui

Đang ngang raw rùi nha các mom ơi

— — — — — — — — — — — — — — —

Mọi người yên tâm nha, sau này “báo nhỏ” sẽ xuất hiện 🐆

(Hoặc nói đúng hơn là... đây là một “kế hoạch” mà Tiểu Hy đã sắp đặt, hơi lấy cảm hứng từ thiết lập của 《Lâm Giang Tiên》 đó~)

Truyện này thiên về phong cách hiện thực một chút, nhưng mọi người đừng lo lắng về tuổi thọ của các nhân vật ngoài đời thật nha~ Ai rồi cũng sẽ sống lâu trăm tuổi cả ❤️

👉 Tác phẩm hoàn toàn hư cấu, xin đừng gán lên người thật.

Cuối cùng, mong mọi người hãy tiếp tục ủng hộ nhé! 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play