📍Thể loại và hình thức: Hiện đại, toàn văn hơn 3.500 chữ
🚦Viết vì đam mê thui, vui lòng không áp đặt vào người thật
----------------
Gần nửa tháng nay, hễ Phạm Thừa Thừa cứ chìm vào trạng thái ngủ sâu là sẽ bắt đầu mơ về một giấc mơ.
Có lúc là những cảnh từng thật sự xảy ra trong đời, lúc lại là tình tiết bước ra từ tiểu thuyết.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi, chính là nhân vật nữ chính xuyên suốt mọi giấc mơ của cậu —— Tống Vũ Kỳ. Dù nội dung có khác nhau thì nhân vật nữ chính của cậu vẫn không thay đổi, lúc nào cũng chỉ là cô ấy.
Phạm Thừa Thừa không phải người có trí nhớ tốt lắm, mỗi khi tỉnh dậy thì gần như chẳng nhớ được nội dung trong giấc mơ, cố gắng nhớ lại thì càng không thể nhớ ra, điều duy nhất còn đọng lại vào mỗi lần mơ xong là ánh mắt mang theo nụ cười của Tống Vũ Kỳ và hàm răng trắng tinh của cô, từng giấu vết của cô ấy vẫn luôn đọng lại nhưng nội dung thì Cheng Cheng chịu thua.
Cậu cảm thấy ánh mắt ấy thật rạng rỡ, chói chang như nắng trưa. Vì thế bản năng liền mở mắt ra, tưởng trời đã sáng lắm rồi, nhưng chỉ thấy rèm cửa màu xám nhạt vẫn kéo kín mít. Cậu chậc miệng một cái, rồi lại cố đưa mình chìm vào giấc ngủ.
Trạng thái này được Phạm Thừa Thừa lý giải là do quá thân mật –– chắc là tại gần đây "Keep Running" mới khởi quay lại, hai người gặp nhau quá thường xuyên nên mới thành ra đến trong mơ cũng toàn là người bên cạnh ấy.
----------------
Lại thêm một đêm không ngủ được.
Phạm Thừa Thừa theo lệ thường cho chó ăn xong, mở tivi xem lượt rating một chút, học thử một đoạn vũ đạo tay rồi mới leo lên giường.
Cánh tay cậu bị gập lại phía sau, miệng lẩm bẩm ngân nga một đoạn solo của Tống Vũ Kỳ. Vừa đến điệp khúc, đôi môi đang chu lại bỗng dừng phắt –– Thấy chưa, rõ là do ngày nào cũng lẩm bẩm tên người ta nên đến ngay cả trong mơ cũng toàn là hình bóng của người nào đó!
Cậu không dám ngân nga nữa, sợ lại mơ thấy cô lần nữa. Không phải là không thích, mà là thấy quá kỳ lạ. Liên tục mười ngày nửa tháng đều mơ thấy cùng một người, nói ra chẳng phải sẽ bị người ta cười là "si tình" sao?
Phạm Thừa Thừa lại lặp lại hai chữ đó –– "si tình", rồi ném điện thoại sang một bên, dùng tay dụi dụi cánh tay, mong lắc rơi hết mấy lớp da gà.
Trong điện thoại, video ngắn vẫn đang phát tiếp, nhưng Phạm Thừa Thừa không còn tâm trí đâu để xem nữa. Cậu vòng từ phòng ngủ ra phòng khách đi một vòng, cuối cùng vẫn quyết định quay lại ngủ.
Ngay giây trước khi ngủ thiếp đi, hai tay cậu chắp lại đặt trước ngực, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện:
"Làm ơn, đừng để tôi mơ về cô ấy nữa..."
Có lẽ là do thành tâm quá mức, Phạm Thừa Thừa rốt cuộc cũng được tha cho một lần, hiếm hoi lắm mới có một giấc ngủ yên ổn.
Lúc tỉnh dậy trong người cậu trong trạng thái bứt rứt, khó chịu, cảm giác thiếu thiếu đi cái gì đó.
Một sự việc cứ diễn ra liên tục, lặp đi lặp lại trong hơn 30 ngày sẽ hình thành một thói quen, hôm nay không mơ thấy Tống Vũ Kỳ, nên trong lòng Cheng Cheng cứ cảm thấy bứt rứt, khó chịu như thể thiếu đi một cái gì đó, cậu không thể nào diễn tả được.
----------------
Sa Dật trêu chọc: “Vài tập trước thấy hai đứa giả vờ không quen mà. Tình huống bây giờ là gì đây, trai trẻ bắt đầu rung động rồi à?”
Tống Vũ Kỳ rất biết chừng mực, trong và ngoài nước, idol cùng tuổi với cô phần lớn đều có thể làm bạn, gặp kiểu người chậm nóng như Phạm Thừa Thừa cũng không phải chưa từng.
Vì vậy cô vỗ vai Sa Dật, vừa cười vừa đùa theo: “Không có đâu ba Sa, chắc Thừa Thừa nhà mình kiểu người chậm nóng ấy mà, vừa mới thân thiết với con thôi.”
Cô nhìn Phạm Thừa Thừa, trong mắt lấp lánh ánh sao. Trong khoảnh khắc ấy, Phạm Thừa Thừa thấy có chút trùng lặp với giấc mơ, nụ cười này anh đã thấy rất nhiều lần trong mơ, đến mức giờ nhìn trong thực tế lại cảm thấy xa lạ.
Có lẽ là ý trời, đêm nay Phạm Thừa Thừa lại mơ thấy Tống Vũ Kỳ.
Trong giấc mơ của anh, cô sống rất khổ, trên chân đầy vết đỏ, nhìn kỹ còn có cả vết trầy xước. Phạm Thừa Thừa vươn tay ra rồi khựng lại, cậu không phân biệt nổi đây có phải là mơ không, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tống Vũ Kỳ đứng dậy kéo rèm lại.
Ánh nắng từ Provence bỗng chốc tắt lịm.
Trong bóng tối, Phạm Thừa Thừa không nhìn rõ, chỉ có thể lần mò từng chút một. Mò đến ghế sofa, rồi là chân của Tống Vũ Kỳ.
Chắc chắc đây không phải là đang mơ.
Cậu nghe Tống Vũ Kỳ khẽ rên lên một tiếng, liền vội vã xin lỗi.
“Không sao đâu.” Tống Vũ Kỳ bật chiếc đèn bàn trên bàn trà, ánh vàng dịu trải đầy phòng khách, Phạm Thừa Thừa cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt, mãi sau mới nhận ra mình đang nắm cổ chân của Tống Vũ Kỳ.
Cậu rút tay lại, vành tai hơi đỏ lên: “Xin lỗi, vừa rồi em không nhìn rõ.”
“Không sao thật mà.” Tống Vũ Kỳ vặn nắp lọ cồn iốt, dùng hai que bông chấm thuốc, vừa bôi vừa hít hà. Mái tóc xoăn rũ xuống chân, cả người co lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Chị sao thế…” Phạm Thừa Thừa quỳ xuống đất, có phần lúng túng, “Vũ Kỳ, chị sao vậy?” Cậu tắt đèn đi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Phạm Thừa Thừa bị tiếng kêu của "Phạm Trùng Trùng" (chó nhà anh) làm giật mình tỉnh giấc, màn hình điện thoại nhấp nháy, hiển thị 1:30 sáng.
May mà ngày mai không có lịch làm việc, anh hắng giọng rồi cầm điện thoại lên xem.
Phần lớn mọi người đều đã ngủ, dòng trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè là của Tống Vũ Kỳ: Cô nói lễ hội âm nhạc quá hưng phấn nên không ngủ được.
Phạm Thừa Thừa lại nhớ tới giấc mơ vừa rồi – chính chị ấy chính là thủ phạm khiến giấc ngủ của cậu rối tung. Hứ, thì ra chị ấy cũng mất ngủ, đúng là “quả báo”!
Khóe môi Phạm Thừa Thừa khẽ cong lên, cậu mở khung chat rồi gọi video.
Chênh lệch múi giờ giữa Trung và Hàn là một tiếng, giờ này chắc cũng gần ba giờ sáng rồi, Thừa Thừa sợ Tống Vũ Kỳ đã ngủ nên định cúp máy, để mai gọi lại.
“Gì thế hả Thừa Thừa.” – Vũ Kỳ chắc mới tẩy trang xong, những giọt nước còn đọng lại lấp lánh trên lông mi. Cô đổi góc máy, nằm trên giường làm mặt xấu.
Phạm Thừa Thừa tự nhiên thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, anh thấy bên mình tối quá, chắc cô không nhìn rõ mặt anh, nên vươn tay bật đèn ngủ bên giường.
“Không có gì đâu, chỉ là muốn nhìn mặt chị chút thôi.” – Thừa Thừa nói bâng quơ, nhưng giấc mơ vừa rồi với Vũ Kỳ khóc lóc sướt mướt vẫn còn ám ảnh anh. Cậu chưa bao giờ thấy cô yếu đuối như vậy, rõ ràng hình ảnh “mặt trời nhỏ” vẫn hợp với cô hơn.
“Em ăn thêm chút ô mai đi ha.” – Vũ Kỳ cười nói rồi chuẩn bị tắt máy, Thừa Thừa vội vàng nói mấy câu “đừng mà” mới giữ được cô lại.
“Thật sự là em có chuyện muốn nói với chị mà ~.”
Cậu giữ điện thoại rất vững, Vũ Kỳ qua màn hình nhìn thấy gương mặt cậu – một bên chìm trong bóng tối, một bên được phủ bởi ánh sáng vàng cam.
Cũng đẹp trai đấy chứ.
“Em cứ hay mơ thấy chị…” – Giọng Thừa Thừa mang theo một chút nghi hoặc, cậu cau mày, trông như thật sự đang rất rối bời.
Vũ Kỳ hơi bất ngờ, khẽ nhướng mày ra hiệu cho cậu nói tiếp.
“Nói sao nhỉ…” – Cậu cân nhắc rồi mở lời, “Mỗi lần em mơ, nhân vật chính đều là chị.”
Vũ Kỳ bỗng bật cười, chuyện này đúng là vượt quá phạm vi khoa học tự nhiên mà cô từng học.
“Chị đừng cười chứ, Tống Vũ Kỳ,” – Gương mặt Thừa Thừa nhăn nhó – “Em nghi là do em xem phim chị đóng nhiều quá, nên mới khiến chị cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của em.”
Cheng Cheng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ đi, không nghĩ nữa, đi ngủ.”
Vũ Kỳ cười đến nỗi cả gương mặt cũng chẳng thấy rõ, một cái đầu nhỏ màu hồng bên kia màn hình vẫy tay chào cậu: “Ngủ ngon nha~”
Giấc ngủ này cậu thấy không yên.
Phạm Thừa Thừa giật mình tỉnh dậy, bật người ngồi dậy, bộ đồ ngủ đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu vò đầu, cố nhớ lại giấc mơ nửa đêm ấy nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra nổi.
Không phải ác mộng, cũng không phải viễn tưởng, lại càng không giống tiểu thuyết — là hiện thực.
Hiện thực sao?!
Phạm Thừa Thừa mở điện thoại ra xem, cuộc gọi cho Tống Vũ Kỳ vào lúc ba giờ mười phút sáng, sau đó cậu gần như ngủ luôn.
Trong mơ, cậu lại mơ thấy chị.
Chị mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, đi tới đi lui trong phòng khách, nhảy theo bài “FREAK”, đến đoạn cao trào còn hát theo một cách đầy cảm xúc.
Chị hào hứng đến mức adrenaline tăng vọt, cuối cùng kiệt sức, đành cuộn mình lại trên ghế sofa thở dốc, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.
“Vui không?” Phạm Thừa Thừa nhớ mình đã hỏi chị một câu như thế.
Chị liếc nhìn cậu, vẫn là ánh mắt biết cười ấy, đôi môi đỏ chưa tẩy trang cong lên, giọng nhẹ nhàng: “Vui chứ, chị vui lắm.”
Rõ ràng là rất vui, vậy mà chị lại âm thầm khóc. Nước mắt thấm vào ghế lười họa tiết hoa, tiếng nức nghẹn lại trong cổ.
Chị nghiêng đầu nhìn cậu, lớp trang điểm tiệp vào da, mái tóc hồng khiến chị càng nổi bật. Khóe miệng luôn cong cong kia khẽ trùng xuống, môi bị cắn chặt, nước mắt trào ra.
“Chị vui lắm.”
Cậu có chị gái, nên cậu biết phải an ủi con gái như thế nào — đưa chị đi chơi, ăn đồ ngon, để niềm vui lấp đầy cuộc sống của chị, để mọi tiêu cực tránh xa.
Nhưng rắc rối là, cậu hoàn toàn không rõ cảm xúc này từ đâu mà đến. Cậu chỉ có thể dè dặt đưa tay xoa lưng chị, chạm đến xương bả vai gầy gò, lúc ấy mới nhận ra chị đã gầy đi rất nhiều so với lần đầu cậu gặp chị.
“Họ đang gọi tên chị,” chị nói khẽ, giọng hơi khàn đặc trưng, “Gọi tên thật của chị — Tống Vũ Kỳ, không phải ‘wugi’, cậu hiểu không?”
Cậu định nói là cậu hiểu, nhưng lời vừa đến tới cổ họng rồi nghẹn lại không thốt ra thành lời được.
“Trước đây chị không nhận ra mình quan tâm đến vậy. Là, có quá nhiều người vì chị mà đến, một mình chị đứng trên sân khấu làm điều mình muốn làm, họ chỉ đơn giản đứng dưới. Cảm giác đó, trước kia chỉ khiến tim chị ấm lên.”
“Kiểu như, wow, nhiều người yêu mến chị như vậy, nên chị phải thể hiện thật tốt, nhìn thấy nụ cười của họ khi gặp chị, tim chị thấy ấm áp. Nhưng bây giờ, tim chị đập nhanh lắm.”
“Khắp nơi toàn là màu đỏ — màu ủng hộ của chị đó. Họ nói ‘buổi diễn này tuyệt quá!’, chị xem lại ảnh fan chụp trên Weibo, chị lên hình rất đẹp, ai cũng nói là nữ thần xuất hiện,” chị bật cười hai tiếng, “Rồi có người còn bảo, ‘Vũ Kỳ à, chị vất vả rồi, từ nước ngoài về nước, quãng đường đó chị đi lâu quá, chắc mệt lắm hả?’, ” chị nghiêng đầu cười, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Chị không mệt chút nào, chị vui lắm.”
Yuqi lại một lần nữa lặp lại: “Chị vui lắm.”
Phạm Thừa Thừa dựa vào bàn trà nghe chị nói, nước mắt trong mắt cậu cứ muốn rơi mà không rơi được. Cậu bĩu môi, nói: “Chị vui là tốt rồi.”
Rồi cậu bắt đầu nghẹn ngào khóc, còn khóc dữ hơn cả chị, nhưng chị như không nhìn thấy cậu, vẫn tiếp tục nói không ngừng.
“Con đường này chị đi đã sáu năm rồi, mỗi lần gặp fan là chị rất hạnh phúc, thật lòng đấy,” chị vỗ nhẹ lên trái tim đang đập thình thịch, “Hóa ra có nhiều người thích chị như vậy, hóa ra, sự cố gắng thật sự có thể đem lại kết quả.”
Phạm Thừa Thừa nghe đến đây thì cười, chúc chị từ đáy lòng: “Chị sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Tống Vũ Kỳ dừng lại, như chiếc đĩa quay bị kẹt. Phạm Thừa Thừa nghĩ mình có lẽ sắp tỉnh giấc rồi, dù sao những lời này cũng chẳng ai biết, cậu cũng mở lòng thêm một chút.
“Thực ra điều này rất bình thường, cảm thấy hạnh phúc thì sẽ rơi nước mắt.”
“Em cũng đã từng nghĩ, nhà em ai cũng xuất sắc như vậy, chị gái em cũng tài giỏi, đáng lẽ em sẽ ít phải chịu khổ hơn khi bước vào đời, nhưng không, ai cũng đều như vậy, mỗi người có một nổi khổ riêng, không ai là giống ai” Phạm Thừa Thừa cúi đầu, “Áp lực dư luận khiến em có những đêm thức trắng, họ nói em không phải là con ruột của ba mẹ, nói em năng lực kém, chỉ là một ngôi sao truyền hình, sống nhờ vào sự nổi tiếng của chị gái, sống dưới cái bóng của chị gái, kể cả khi tớ làm rap, họ còn bảo em tìm người viết lời giùm.”
“Giá như em có thể gặp chị sớm hơn,” Phạm Thừa Thừa ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của chị, “Em sẽ biết có người như chị, cũng đang kiên trì giống em.”
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Phạm Thừa Thừa khẽ cười.
“Thực ra em không bài xích việc chị xuất hiện trong giấc mơ của em, như vậy em sẽ ngủ rất yên ổn, trong mơ tớ chẳng nghĩ đến những thứ khác, chỉ nghĩ đến chị thôi.”
Đèn bàn trên bàn trà tắt đi, Phạm Thừa Thừa đứng dậy, nói câu chúc ngủ ngon.
“Cái gì vậy.”
Cậu hơi nghẹn lời, cố gắng làm tỉnh táo lại bằng cách đánh răng. Cậu biết trong giấc mơ, mình là một phiên bản phóng đại của tiềm thức, Phạm Thừa Thừa chần chừ không biết có nên kể cho chị nghe hay không, lại cảm thấy con gái chắc chẳng muốn người khác thấy sự mềm yếu của mình.
Hổ còn chưa dám lộ bụng mà.
Điện thoại bên cạnh đổ chuông, Phạm Thừa Thừa vội vã vốc nước lên vỗ mặt, rồi tiện tay nhấn nút nghe.
“Phạm Thừa Thừa, cậu ở đâu đấy?” Giọng Tống Vũ Kỳ vang lên, nghe rất lớn trong phòng tắm.
“Không đâu cả, em đang rửa mặt.” Phạm Thừa Thừa vỗ vỗ nước, lấy điện thoại lên nhìn chị.
Trạng thái của chị vẫn cực kỳ tốt, chẳng giống người phải làm việc liên tục chút nào. Da dẻ trắng hồng, đang mỉm cười vui vẻ giới thiệu hậu trường của lễ kỷ niệm trường.
“Dạo này bận chết đi được.” Tống Vũ Kỳ nhấp một ngụm cà phê, “Cậu thì sao?”
“Dạo này em rảnh lắm, chị có ghen tị không?”
“Á á á á á Phạm Thừa Thừa, ghét cậu quá!”
Minnie từ bên cạnh thò đầu ra nhìn màn hình, thấy là Phạm Thừa Thừa thì chào hỏi cậu, rồi nhắc nhở Tống Vũ Kỳ chuẩn bị lên sân khấu.
Chị bảo biết rồi, rồi nói: “Tạm biệt em, có thời gian nói chuyện sau nhé.”
Phạm Thừa Thừa đột nhiên nghĩ đến việc hôm qua chị đã ‘kẹt’ lại câu nói đó, chắc là không nghe thấy. Cậu cười nhẹ, cong môi nói với chị: “Chị sẽ ngày càng tốt hơn, Vũ Kỳ.”