*Nội dung chỉ mang tính chất hư cấu, không áp đặt vào người thật🍪🍊
Toàn văn hơn 3000 chữ❤️🔥
................
Trời đất chứng giám, Phạm Thừa Thừa chỉ coi Tống Vũ Kỳ là một người chị thân thiết trong số những người lớn tuổi hơn mà cậu quen, chỉ vậy thôi.
Vậy nên khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của chị ấy, cậu cũng chẳng có phản ứng gì to tát, chỉ hơi cau mày một chút — kiểu như: một idol nổi đình nổi đám cả trong lẫn ngoài nước như chị Yuqi, cũng có lúc thiếu người tặng hoa sao?
Ngón tay cậu dừng lại ở ba chữ “Ngày lễ tình nhân trên Internet (520)” trong bài đăng, bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
20 tháng 5, Phạm Thừa Thừa mở lại lịch trên điện thoại để chắc chắn — không sai mà, vậy thì đây là cái "Valentine" gì nữa chứ?
Cậu bĩu môi, bấm vào ảnh đại diện của chị Yuqi rồi nhắn riêng.
[Không ngờ chị cũng ham vui mấy trò này đấy nha]
Lúc đó, Tống Vũ Kỳ vừa tẩy trang xong, đang ngâm mình trong bồn tắm. Nghe thấy tiếng điện thoại rung, chị cứ tưởng là quản lý nhắn gì, không ngờ lại là Thừa Thừa.
Thực ra hai chị em nhắn tin với nhau cũng thường xuyên, không chỉ vì tuổi tác không cách biệt nhiều, mà còn vì tâm ý rất hợp nhau, nhiều trò đùa hoặc ý tưởng chỉ cần nói ra là cả hai hiểu ngay, chẳng cần giải thích lòng vòng, rất thoải mái khi nói chuyện với nhau.
[?]
[Bài chị vừa đăng ấy]
Tống Vũ Kỳ “ồ” lên một tiếng dài, sau đó quay lại giao diện chính rồi xóa bài đăng “sến súa” đó — "Ngày lễ tình nhân trên Internet (520), mấy người đều được tặng hoa à?"
[Xóa rồi, em cũng đừng có xem nữa]
Ghê, chị cũng bá đạo thật đấy.
Phạm Thừa Thừa gõ dòng này vào khung chat rồi lại xóa đi. Mặc dù Yuqi lớn hơn cậu một tuổi, nhưng dù gì cũng là con gái mà, nhỡ đâu...
Cậu cắn nhẹ vào môi, gặm mẩu da chết, rồi mở ứng dụng Meituan,nhỡ đâu... chị ấy thật sự muốn người khác tặng một bó hoa thì sao?
[Em hỏi thật, chị muốn được người khác tặng hoa không?]
Lúc Tống Vũ Kỳ thay đồ ngủ, đi dép lê ra phòng khách thì vừa vặn nhận được tin nhắn của Phạm Thừa Thừa.
“Gì vậy, tự nhiên hỏi cái đó làm gì?” – chị có chút khó hiểu, vừa ngồi xuống đã bật chương trình "Keep Running".
[Cũng không phải rất muốn...] – cô do dự một chút rồi vẫn hỏi:
[Em hỏi làm gì?]
[Muốn tặng chị à?] – Tống Vũ Kỳ thuận miệng trêu chọc em, đặt điện thoại sang một bên, tập trung xem chương trình.
Phạm Thừa Thừa thì đã ném luôn điện thoại sang một bên, cau mày lẩm bẩm:
“Em mới không tặng cho chị đâu, tiền của em là để dành cho con của em mà.”
Cúi đầu nhìn con chó nhỏ của mình – bé Phạm Trùng Trùng, cậu khẽ xoa đầu nó. Không hiểu vì sao, trong đầu cứ hiện lên hình xăm chú chó màu sắc ở vai Tống Vũ Kỳ — cũng là một chú cún con, lắc mông, cái đuôi như hình trái tim.
Cậu nhớ lại ánh mắt và nụ cười của chị lúc đó, lại nghĩ đến chuyện mọi người đều có hoa, không cần đắt, chỉ đơn giản là một bó hoa nhỏ — mà chị thì không có. Cảm giác trong lòng cậu bỗng nghẹn lại.
“Ờm... hay là vẫn nên gửi cho chị ấy một bó nhỉ?” – Phạm Thừa Thừa cúi đầu, Trùng Trùng thì đang lăn lộn dưới đất, cậu gãi bụng nó, rồi vỗ nhẹ lên người nó một cái:
“Trích từ tiền thức ăn của mày ra nhé!”
[Nhớ bắt máy khi shipper gọi đấy]
Tống Vũ Kỳ thấy hôm nay Phạm Thừa Thừa có gì đó rất kỳ lạ, còn gửi cả voice note bảo cậu rảnh thì đi bệnh viện khám thử. Ai dè chưa kịp dứt lời thì cậu gọi điện lại ngay, giọng gấp gáp như thể trời sập đến nơi:
"Không phải đâu, Yuqi, em thật sự gửi cho chị đó!"
Tống Vũ Kỳ đang xem chương trình, đúng đoạn chị bị cay mắt vì cắt hành tây, cay đến rơi nước mắt. Cảm giác cay xè như sống lại, chị bịt micro lại, hắt xì một cái rồi trả lời:
“Trời ơi, không cần đâu. Lỡ mà bị chụp được thì còn gì là hình tượng nữa!”
Trên màn hình là hình ảnh chị bị cay đến rơi nước mắt tèm lem, vẫn phải cố gắng mỉm cười để lên hình. Đằng sau chị là Phạm Thừa Thừa nhanh nhẹn bước tới đỡ lấy chị, tay chống vào cánh tay chị, như truyền cho chị chút sức lực.
Chị nghẹn lại một chút, rồi nói vào điện thoại:
“Em đừng gửi cho chị nha, Thừa Thừa.”
Vai vẫn còn hơi ấm như có người chạm vào, Tống Vũ Kỳ dừng chương trình, khẽ xoay người nhìn vết xăm nhỏ ở lưng — chị gãi nhẹ vài cái, nổi lên một vết đỏ như muỗi cắn. Thở dài một hơi:
Thì ra... không phải là tay của Phạm Thừa Thừa.
Mấy hôm trước ghi hình chương trình, đến phần ngâm suối nước nóng thì nhóm trẻ tuổi như họ cũng không có nhiều cảnh, nhiệm vụ đơn giản, quay nhanh là xong.
Tống Vũ Kỳ ngâm mình trong làn nước nóng hổi, hơi nước bốc lên làm lớp trang điểm gần như tan chảy. Chị với tay lấy khăn bên bờ, nhưng một bàn tay đã đưa qua trước — là Phạm Thừa Thừa, cùng với chiếc khăn của cậu.
Chiếc khăn sạch sẽ, còn vương chút mùi nước hoa cam quýt từ cổ tay cậu — mùi hương thoang thoảng, dễ chịu.
“Cảm ơn nha.” – cô nhận lấy, lau đi mồ hôi trên má, chống tay lên mép bể rồi ngồi nhìn ra phía trước.
Không gian trong khu suối khá kín, hơi nước lại nóng, bốc mù mịt đến nỗi khó nhìn rõ người khác. Phạm Thừa Thừa cứ nhìn chằm chằm chị, một làn khói mỏng bay lên, đúng lúc che khuất ánh mắt long lanh của Tống Vũ Kỳ.
“Chị ngồi lên đó làm gì vậy?” – Phạm Thừa Thừa chọt nhẹ vào tay chị – “Ngâm nước nóng này tốt cho sức khỏe lắm đấy.”
“Chị biết chứ, nhưng nóng quá.”
Chương trình vẫn chưa kết thúc, Tống Vũ Kỳ thấy động tác của Tưởng Long buồn cười quá, lâu rồi không gặp mà anh ấy vẫn biết cách làm chương trình thú vị đến thế. Chị vui vẻ cười khúc khích hai tiếng rồi định chia sẻ với Phạm Thừa Thừa, thì phát hiện cậu có vẻ mặt không ổn.
“Em sao thế? Nhìn cái mặt kìa?” – chị hỏi.
Cái mặt gì mà không thấy hả? Sao cứ nhắc đến Tưởng Long hoài vậy chứ... – cậu nghĩ thầm, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn chị.
Từ góc nhìn ngẩng đầu lên ấy, chị trông càng xinh đẹp hơn — màu tóc bạch kim cực hợp với chị, lớp trang điểm mỏng nhẹ, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ở Provence — bỗng chốc chiếu thẳng vào lòng cậu.
“Em cũng thấy hơi nóng rồi...” – Phạm Thừa Thừa vừa nói, vừa bắt chước chị ngồi lên bờ, còn chị thì lại nhảy xuống:
“Quần áo bị nước ngâm lâu lạnh ngắt, ngồi trên đó mới khó chịu.”
“Ở trong nước vẫn ấm hơn.” – chị vừa cảm thán, vừa dịch người đến gần chân Phạm Thừa Thừa. Làn nước di chuyển, tạo nên những gợn sóng, khiến trái tim cậu bỗng đập loạn nhịp.
“Vậy thì chị cứ ở dưới nước ngâm mình thêm một lúc nữa đi.”
Khi quay đầu lại, ánh mắt của Phạm Thừa Thừa như thể đang ghim chặt vào người chị. Không chớp mắt, không né tránh, chỉ nhìn thẳng — khiến Tống Vũ Kỳ cảm thấy ngứa ngáy cả sống lưng.
“Nhìn gì thế hả?” – chị hớp một vốc nước tạt lên người cậu trêu chọc. Khuôn mặt tươi cười của Phạm Thừa Thừa không giữ nổi nữa, rũ xuống như một chú chó con bị ướt mưa. Cậu khẽ chạm tay vào hình xăm ở bả vai phải của chị, hỏi nhỏ:
“Có đau không?”
Thật ra giọng cậu rất nhẹ, rõ ràng là cái người lúc cãi nhau với PD thì khí thế bừng bừng, vậy mà lúc này lại rụt rè như con mèo nhỏ. Tống Vũ Kỳ suýt nữa thì bảo: “Em nói lại đi chị nghe không rõ”, nhưng rồi lại theo bản năng nghe ra từng chữ rõ ràng.
“Ừm, cũng hơi đau chút. Mà em cũng có mà, đúng không?”
Chị nói xong thì đưa tay chạm nhẹ vào hình xăm dưới tay áo của Phạm Thừa Thừa. Cậu rùng mình một cái, không biết là do trên bờ lạnh quá hay là do bị chạm trúng tim. Cậu nói “không đau”, Tống Vũ Kỳ gật đầu:
“Tuổi trẻ mà, lưu lại kỷ niệm.”
Nói rồi lại quay mặt đi tiếp tục xem chương trình.
Phạm Thừa Thừa đưa tay đặt hờ ra sau lưng chị, tư thế như thể đang ôm chị vào lòng.
Từ bao giờ đã bắt đầu như vậy nhỉ? – Phạm Thừa Thừa nghĩ.
Chắc là từ năm 2019, chương trình “ Chase me” – lần đầu tiên họ gặp nhau.Lúc đó Tống Vũ Kỳ mới ra mắt chưa lâu, tuy nhiên đã có chút tiếng tăm. Phạm Thừa Thừa cũng mới debut, nhưng tiếng tăm thì lớn hơn rất nhiều. Cái chương trình đó, thật ra Thừa Thừa không thích lắm.Từ trước đến nay, cậu vốn không ưa những kiểu show căng thẳng, hồi hộp, lại còn đòi hỏi vượt giới hạn thể lực của con người.
“Chơi gameshow mà, vui là chính, cần gì liều mạng thế.”
Vậy mà cậu đã mắt chữ A mồm chữ O khi thấy Tống Vũ Kỳ trèo dây cao 70 mét, trên đó là khoảng không mù mịt. Cậu thầm nghĩ nếu là mình thì chắc chắn không dám. Nhưng Tống Vũ Kỳ thì làm được, mà còn làm rất tốt. Khi xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nửa đùa nửa thật nói rằng chị không thấy sợ tí nào.
“Để em nhảy một điệu cho chị xem nhé.” – cậu nói.
Phạm Thừa Thừa biết Tống Vũ Kỳ là ai — đều là idol, tất nhiên phải theo dõi lẫn nhau. Cậu nhảy điệu debut của nhóm chị với dáng vẻ cố tình hài hước, chỉ để chọc chị cười, cũng là để giúp bản thân giãn cơ vì quá căng thẳng.
Tống Vũ Kỳ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh ánh nước. Trên Weibo, fan hay gọi chị là "mắt cún con" — lúc nhìn người ta, cứ ướt rượt như muốn hút hồn. Chị nhìn cậu, bất ngờ nói:
“Cảm ơn em đã nghe nhạc nhóm chị, cảm ơn vì đã xem sân khấu của tụi chị nha.”
Sự chân thành đó khiến Phạm Thừa Thừa ngẩn người — như thể đang mò mẫm trên bãi cát rồi tình cờ nhặt được một viên ngọc lấp lánh. Cậu quên mất mình đã đáp lại thế nào, chỉ nhớ rằng — họ đã add WeChat từ đó.
Sau đó thì không gặp lại nữa.
“Keep Running” là lần thứ hai họ gặp nhau trong đời.
Diêu PD yêu cầu Phạm Thừa Thừa chọn phòng ngẫu nhiên để gõ cửa, mãi đến căn cuối cùng mới đúng phòng của Tống Vũ Kỳ. Nhiều năm trôi qua, chị ấy ngày càng đẹp hơn. Phạm Thừa Thừa vẫn thường thấy tên chị trên mạng — lúc thì MV, lúc thì cut chương trình, lúc lại fancam. Nhưng không cái nào gây chấn động bằng khoảnh khắc hiện tại — Tống Vũ Kỳ mở cửa với nụ cười rạng rỡ, nhìn cậu nói:
“Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Chỉ bốn chữ đơn giản mà lại khiến người ta thấy nặng trĩu thế này.
“Chị đứng ra ngoài chút đi.” – Phạm Thừa Thừa khẽ nói. Trong lòng cậu thở dài – sao đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà lúc lên show vẫn phải cẩn thận dè dặt như vậy.
Cậu kéo chị ra khỏi phòng, đứng đúng vào giữa khung hình, chính chính đáng đáng mà ôn lại chuyện cũ.
Sau đó… Phạm Thừa Thừa cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết là mỗi lần quay hình, ánh mắt cậu luôn vô thức tìm chị.
Tóc chị hôm nay kiểu gì nhỉ?
Trang điểm tông màu gì?
Rồi… chị có nhìn em không?
Một lần, hai lần, ba lần…
Cuối cùng Tống Vũ Kỳ cũng cảm nhận được.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là mạnh.
Trực giác mách bảo chị rằng:
Phạm Thừa Thừa — chắc chắn có thích chị.
Nhưng công ty không cho "đẩy thuyền", cũng cấm chuyện hẹn hò.
Ngay giây phút ánh mắt Phạm Thừa Thừa nhìn sang, Tống Vũ Kỳ quay đầu đi, cắn chặt môi dưới, nhíu mày — trông như rất khó xử.
Phạm Thừa Thừa không ngốc, cậu hiểu rõ điều đó nghĩa là gì.
Vì thế, cậu cố ý nhìn sang chỗ khác.
Còn quan hệ giữa hai người… lại vẫn tiến triển một cách kỳ lạ, như thể càng né tránh càng không thoát được.
“Bạn tốt.”
Ừm. Bạn tốt thật mà.
Phạm Thừa Thừa ngồi thụp xuống sofa, ra sức tự thôi miên mình.
"A lô, em để hoa trước cửa rồi, chị nhớ ra nhận nhé."
Tống Vũ Kỳ cúp máy, cuối cùng cũng thở ra một hơi dài, như thể bao nhiêu cảm xúc dồn nén nơi lồng ngực vừa được trút đi.
Không có cảm giác gì sao?
Chắc là có đấy chứ...
Cậu là người đầu tiên nói với chị rằng, làm show không cần nghiêm túc, không cần quá cẩn trọng, cứ thoải mái là được. Nếu có người mắng chị, em sẽ mắng lại.
Lúc đó Tống Vũ Kỳ đã bật cười.
Chị thấy Phạm Thừa Thừa thật ngây thơ, nên mới xoa đầu cậu, dịu dàng nói:
"Chị cần làm vậy mà, đó là công việc của chị."
Phạm Thừa Thừa luôn thích nhắc đến chị — từ nhân vật chị đóng đến bài hát chị vừa ra mắt.
Nhìn chị tự tin thể hiện mình, cậu luôn cảm thấy mãn nguyện — đó mới là khí chất của một nữ minh tinh chứ!
"Chị đừng thiếu tự tin như vậy." – Phạm Thừa Thừa gõ nhẹ lên trán chị.
"Không phải..." – Tống Vũ Kỳ cúi đầu, thìa xúc cơm chạm nhẹ vào bát,
"Không phải chị không tự tin... chỉ là..."
Nước mắt chị lặng lẽ rơi vào bát cơm, giọng trầm xuống:
"Chị chỉ là... sợ quá rồi."
"Đừng sợ."
Phạm Thừa Thừa đổi tay gắp thức ăn, còn tay phải thì lén nắm lấy tay chị dưới bàn:
"Có em đây rồi, đừng sợ nữa."
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng khách yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Tống Vũ Kỳ nhấc máy, là Phạm Thừa Thừa — cậu hỏi chị nhận được hoa chưa?
Cậu đã chọn tiệm hoa gần nhà chị nhất.
Cậu không rành về các loại hoa, chỉ thấy loại nào cũng đẹp, nhưng biết con gái thì hay để ý mấy chi tiết nhỏ, nên cậu ngồi chọn kỹ lắm.
Cuối cùng chọn một loại có ý nghĩa cậu thích nhất — “không hẹn mà gặp.”
Thế là cậu đặt hẳn 99 bông.
Đó là hoa hồng màu hồng pha nâu nhạt, tên khoa học là Cappuccino. Tống Vũ Kỳ vốn thích những thứ ngọt ngào, nên vừa nhìn đã thấy ưng ngay.Tất nhiên không phải vì chị đã trông chờ gì đó đâu...
"Nhận được rồi." Tống Vũ Kỳ tháo giấy gói, cắt vát cành hoa rồi cắm vào bình,
"Cảm ơn em nha, Chengcheng."
Trong đầu Phạm Thừa Thừa như hiện ra nụ cười của chị lúc nói câu đó.
Khác hẳn mọi nụ cười trước đây — Lần này... có vị ngọt ngào của hạnh phúc.
"Không có gì đâu... nếu chị thích, vậy thì lần sau em lại gửi tiếp nhé."
****************
Vậy là chiếc seris đầu tiên đã hoàn rùi
Hẹn gặp mn ở seris tiếp theo
Bai ❤️🔥
Đừng quên nhận like, thả tym và gửi quà bằng cách coi video quảng cáo để sốp có thêm động lực trans nha