📍Thể loại & Hình thức: Truyện mang tính chất hư cấu, toàn văn hơn 2000 chữ, oneshort

📍Thiết lập riêng: Phần ghi hình tập này cho show, phần ở chap 3 - phần chơi đồng hồ quả quyết , chengcheng không tham gia ghi hình (khúc này trong tập đó là ở phút thứ 50:44)
Trong show Keep Running Mùa 12 tập 5, ai nhớ có thể coi lại nha, giả định của truyện nằm trong tập đó.

📍Vui lòng không áp đặt các nội dung vào người thật

01

Tục ngữ có câu: “Hai mươi ba, bất ngờ vụt lớn.”*
*Đây là một câu tục ngữ bên Trung, nghĩa là Tôi vẫn có thể cao thêm khi tôi 23 tuổi.

Phạm Thừa Thừa, sắp tròn 24 tuổi, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc đời. Nhưng những cơn đau do lớn lên lại khiến cậu trằn trọc mỗi đêm không yên.

Người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường là Tống Vũ Kỳ, lúc ấy hai người đang quay chương trình “Keep Running”.

Khi đang dựa vào mép sàn đấu xem nhóm khác chơi trò chơi, Phạm Thừa Thừa bỗng túm dây trượt thẳng đến bên cạnh Tống Vũ Kỳ. Cô phản xạ nhanh tay đỡ lấy cậu — suýt nữa là ngã gọn vào lòng cô. Nhưng… Tống Vũ Kỳ cúi xuống nhìn bàn tay đang siết chặt cánh tay mình — khoảng cách này với “nằm trong lòng” chẳng khác gì mấy.

Gương mặt Phạm Thừa Thừa tái xanh, thái dương rịn mồ hôi, cả khuôn mặt nhăn lại vì đau. Tống Vũ Kỳ bị dọa cho hết hồn, liên tục hỏi cậu làm sao vậy.

Cậu ráng sức điều chỉnh hơi thở, lại còn rụt người vào sát người cô, ba chữ “em không sao” nghe như từ kẽ răng mà rít ra.

“Thật không sao hay đang cố chịu vậy hả?” Tống Vũ Kỳ vừa vỗ nhẹ lưng cậu, vừa ra hiệu với PD rằng có chuyện đột xuất.

“Thật sự là không sao mà,” cậu vừa dứt lời, đầu gối như chống đối lại cậu, đau đến mức muốn quỵ xuống. “Giờ thì… thật sự có chuyện rồi.”

Dù đang đau, Phạm Thừa Thừa vẫn không quên pha trò. Tống Vũ Kỳ xoa đầu cậu, vừa dỗ vừa bảo: chắc chỉ là căng cơ thôi, chuyện nhỏ.

Máy quay đều được tắt đi, đội y tế được gọi đến kiểm tra cho cậu. Khám tới khám lui vẫn không ra vấn đề gì cụ thể, chỉ là… đau lắm. Phạm Thừa Thừa nói cứ kê cho cậu ít thuốc giảm đau là được, cậu vẫn chịu được, nhưng Tống Vũ Kỳ ngăn lại, xin phép PD cho cậu nghỉ nửa ngày về nghỉ ngơi.

Chuyện sức khỏe không tốt thì năm nào cũng có, nên tổ chương trình cũng không vì một mình cậu mà trì hoãn công việc. Thế là Phạm Thừa Thừa được cho về nghỉ, mấy người còn lại quay nốt phần cuối của chương trình. Tập này coi như xong.

Tống Vũ Kỳ chạy về khách sạn — vừa mới về tới phòng nghỉ, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy vài cuộc gọi nhỡ từ Phạm Thừa Thừa.

Có cả một tin nhắn thoại. Mở ra nghe thì thấy giọng cậu khàn đặc, chắc là vừa mới khóc xong, giọng thút thít bảo hồi nãy đau lắm, nhưng giờ thì đỡ rồi.

Cái cục đáng yêu này, đau đến mức phải khóc luôn.

Tống Vũ Kỳ đưa điện thoại cho quản lý xem rồi giải thích: “Vì tình chị em thân thiết, em phải đi xem thằng bé thế nào.” Vừa mặc áo khoác vừa chạy ra ngoài.

Phạm Thừa Thừa từng đưa cô một chiếc thẻ phòng từ trước, nhưng khi bước vào, cô vẫn lễ phép gõ cửa hai cái cho có lệ.

Trong phòng tối om, Tống Vũ Kỳ bật đèn lên, thấy Phạm Thừa Thừa đang quấn chăn kín mít như cái bánh chưng.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Cô vặn đèn dịu xuống, ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên tấm chăn trước mặt cậu, ý bảo có thể chui ra rồi.

Tình huống này y chang mấy clip dỗ người yêu đang hot trên Douyin dạo gần đây. Tống Vũ Kỳ bất giác cũng hạ giọng xuống dịu dàng hơn.

“Cheng cheng ,còn đau không?”

Không hỏi thì thôi, hỏi rồi nước mắt lại rơi.

Phạm Thừa Thừa bật chăn dậy, nhào thẳng vào người cô, không để cô kịp phản ứng, đầu dụi vào hõm cổ cô rồi bật khóc. Nước mắt nóng hổi chảy trên người cô, khiến Tống Vũ Kỳ nhột quá phải bật cười.

“Chị Tống, chị chẳng có chút trái tim nào hết.” Phạm Thừa Thừa nức nở trách móc vì cô lại cười, rồi ngẩng lên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.

Làm Tống Vũ Kỳ thấy áy náy, liền liên tục xin lỗi, rồi hỏi cậu có đói không, để chị mời.

“Em muốn ăn đồ ngon cơ.”

“Được rồi được rồi, chị đặt cho em.”

02.

Lúc đặt đồ ăn, Tống Vũ Kỳ mới chợt nhận ra cuộc đối thoại vừa rồi của hai người có gì đó không ổn — giống y như bạn trai đang dỗ bạn gái vậy! Trước tiên, cô đâu phải bạn trai, thứ hai, bọn họ căn bản còn chưa yêu nhau mà!

Ai đó tới quản lý cậu ta với! Tống Vũ Kỳ giơ tay đẩy “món phụ kiện người thật” đang dính chặt trên người mình — chính là Fanchengcheng. Vừa đẩy ra được một chút, cậu ta đã dính lại như keo 502 — bám siêu chắc.

Sau khi đặt đồ ăn xong, Tống Vũ Kỳ quăng điện thoại lên giường, đầu tựa vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Chị nằm thế kia, không thấy cấn à?” – Phạm Thừa Thừa vừa nói, vừa đưa gối lót sau gáy cô.

“Cậu hết đau rồi à? Có nhiều năng lượng tới vậy mà” Tống Vũ Kỳ liếc cậu một cái,

“Này, chị nói cho cậu biết, chị phải chạy bộ đến đây đấy, mệt muốn chết, còn phải nhờ Trần Triết Viễn chở một đoạn vì xa quá.”

“Chị nhắc đến Trần Triết Viễn làm gì.”

“Cậu ấy hôm nay quay chương trình với tụi mình mà. Hơn nữa chị thấy cậu ấy chơi cũng tốt mà.”

“Thế chị không nói em diễn tốt à? Hôm nay còn đóng giả có bình sương Bách Hoa (Bách Hoa Lộ) bảo vệ chị đấy! Sao chị chỉ khen người ta?” – Phạm Thừa Thừa cũng ngồi xuống đất cạnh cô, đầu tựa vào thành giường, nhìn cô không rời. “Chị thích Trần Triết Viễn đúng không?”

“Chị nói chị thích cậu ấy lúc nào?” – Tống Vũ Kỳ thấy Phạm Thừa Thừa đôi khi nổi tính trẻ con một cách vô lý. Gần đây cô chạy đi chạy lại giữa trong nước và nước ngoài, thời gian nghỉ ngơi vốn ít, chẳng muốn cãi nhau với cậu. Nhưng nghĩ đến chuyện cậu đang bị đau, cô cố gắng kìm lại cơn giận.

Phạm Thừa Thừa giơ tay đếm từng ngón: “Chị không thích cậu ấy sao cậu ấy cứ nhìn chị suốt, còn đứng gần nói chuyện? Chắc chắn chị có tình cảm.”

“Phạm Thừa Thừa!” – Tống Vũ Kỳ đứng dậy đi lấy đồ ăn ngoài cửa, cơn tức bốc thẳng lên não – “Tôi không hề thích cậu ta. Cậu ta nhìn tôi là chuyện của cậu ta, sao không đi hỏi cậu ta, cứ bám lấy tôi là thế nào? Đứng gần là vì đóng vai nội gián đấy, cậu nghĩ gì vậy hả?”

Tô cháo dinh dưỡng bị cô đặt mạnh lên bàn, nắp không kín làm chút cháo đặc tràn ra ngoài.

“…Chị đừng giận, em không có ý đó mà.” Phạm Thừa Thừa chưa từng thấy Tống Vũ Kỳ nổi giận thế này, bị dọa cho sợ, vội nắm cổ tay cô xin lỗi.

Tống Vũ Kỳ không nói gì, kéo ghế ra, đẩy cháo đến trước mặt cậu, mình cũng mở một hộp.

“Ăn nhanh lên đi, nguội là không ngon đâu.”

“Nhưng chị đừng giận em…”

Cháo hải sản nấu rất thơm, mùi ngào ngạt lan khắp không khí, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Không khí bị phá vỡ bởi Tống Vũ Kỳ.

Cô thở dài một tiếng, nghe có vẻ rất nặng nề: “Sáng mai chị bay Hàn rồi, dự lễ kỷ niệm trường.”

Phạm Thừa Thừa khựng lại, suýt làm cháo đổ khỏi muỗng.

“Gấp vậy hả? Thế còn em?”

“Cho nên chị mới bảo cậu tự chăm sóc mình đấy. Không còn là trẻ con nữa rồi, sao cứ kêu đau xương…” – cô ngẫm nghĩ – “À chắc trật khớp rồi. Gần đây có vận động mạnh không?”

“Không có… chỉ quay mấy chương trình thôi mà.”

Tống Vũ Kỳ gật đầu tỏ ý đã hiểu, giục cậu ăn nhanh.

“Không đúng… là Trần Triết Viễn thích chị.” – Phạm Thừa Thừa đột nhiên lên tiếng, như sấm giữa trời quang. Quả nhiên, Tống Vũ Kỳ mệt mỏi ngẩng đầu, giọng chậm rãi: “Cậu bị bệnh à?”

Cô lại thở dài: “Ai thích ai có quan trọng vậy sao?”

Cơn đau bỗng nhiên ập đến, giống như những cơn đau lớn lên lúc nhỏ, như bị đập vỡ rồi tái tạo thành một cơ thể mới. Tay cậu siết chặt cái muỗng, nghiến răng: “Không quan trọng thật. Nhưng vì em thích chị… nên chuyện này với em rất quan trọng.”

“Em… thích chị?” – Tống Vũ Kỳ sững người, nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu chảy xuống đến tận nốt ruồi ở cổ. Không chắc lắm, cô lại hỏi: “...Em thích chị?”

Phạm Thừa Thừa không còn sức để trả lời nữa. Cậu chỉ muốn hỏi: “Ôm một cái có được không… đau quá.”

Tống Vũ Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Phạm Thừa Thừa kéo vào lòng.
 

03.
Cô nghe tiếng thở của cậu dần đều lại, lúc này mới tin là cậu không lừa mình, ban nãy cậu thật sự rất đau.

“Tại sao… ôm chị lại thấy đỡ hơn?” – Tống Vũ Kỳ cảm thấy không hợp lý, cần một lời giải thích.

“Không biết… nhưng sáng nay em phát hiện, mỗi lần chị ở gần em sẽ thấy dễ chịu hơn, ôm thì đỡ hẳn.”

“Hả?”

“Chị đừng đi mà… nếu chị đi rồi em lại phát bệnh thì sao…” – cậu nhăn nhó rên, sờ cổ mình – “Thật sự đau lắm luôn.”

“Đây là công việc của chị.” – Tống Vũ Kỳ từ chối, “Nhưng chị có thể để lại Gigi cho em, nó thay chị ở lại có được không?”

Tống Vũ Kỳ lấy con thỏ nhồi bông luôn mang theo từ trong túi ra, nhét vào tay cậu.

“Khi nào chị về? Em muốn gặp chị.”

“Chắc đầu tháng Sáu. Cũng không lâu lắm đâu.” – Tống Vũ Kỳ cúi xuống xoa đầu Gigi, rồi nhìn cậu, chậm rãi dặn dò:

“Em phải chăm sóc nó cẩn thận. Không được làm mất, không được nhét nó vào xó xỉnh nào, nhớ chưa?”

Cậu gật đầu, giọng vẫn nhỏ:

“Chị tặng rồi, em sẽ giữ thật kỹ.”

Tống Vũ Kỳ nhìn cậu, môi khẽ cong lên, “Ừ, giữ kỹ vào. Gigi mà mất là chị giận đấy.”

The end....

🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰

----------------

Oneshort này đến đây là nói lời tạm biệt rùi, hẹn gặp mọi người ở oneshort tiếp theo

Tiếp theo là chuyên mục spam cho đủ chữ, tại hồi đó lúc dịch thấy nào dài dài là ngưng bữa sau dịch tiếp, cái nay dịch xong mới tá hoả phần còn lại nó có tí =))))))))

Giờ không đủ chữ =)))

Chuyên mục spam tới đây

03.
Cô nghe tiếng thở của cậu dần đều lại, lúc này mới tin là cậu không lừa mình, ban nãy cậu thật sự rất đau.

“Tại sao… ôm chị lại thấy đỡ hơn?” – Tống Vũ Kỳ cảm thấy không hợp lý, cần một lời giải thích.

“Không biết… nhưng sáng nay em phát hiện, mỗi lần chị ở gần em sẽ thấy dễ chịu hơn, ôm thì đỡ hẳn.”

“Hả?”

“Chị đừng đi mà… nếu chị đi rồi em lại phát bệnh thì sao…” – cậu nhăn nhó rên, sờ cổ mình – “Thật sự đau lắm luôn.”

“Đây là công việc của chị.” – Tống Vũ Kỳ từ chối, “Nhưng chị có thể để lại Gigi cho em, nó thay chị ở lại có được không?”

Tống Vũ Kỳ lấy con thỏ nhồi bông luôn mang theo từ trong túi ra, nhét vào tay cậu.

“Khi nào chị về? Em muốn gặp chị.”

“Chắc đầu tháng Sáu. Cũng không lâu lắm đâu.” – Tống Vũ Kỳ cúi xuống xoa đầu Gigi, rồi nhìn cậu, chậm rãi dặn dò:

“Em phải chăm sóc nó cẩn thận. Không được làm mất, không được nhét nó vào xó xỉnh nào, nhớ chưa?”

Cậu gật đầu, giọng vẫn nhỏ:

“Chị tặng rồi, em sẽ giữ thật kỹ.”

Tống Vũ Kỳ nhìn cậu, môi khẽ cong lên, “Ừ, giữ kỹ vào. Gigi mà mất là chị giận đấy.”

03.
Cô nghe tiếng thở của cậu dần đều lại, lúc này mới tin là cậu không lừa mình, ban nãy cậu thật sự rất đau.

“Tại sao… ôm chị lại thấy đỡ hơn?” – Tống Vũ Kỳ cảm thấy không hợp lý, cần một lời giải thích.

“Không biết… nhưng sáng nay em phát hiện, mỗi lần chị ở gần em sẽ thấy dễ chịu hơn, ôm thì đỡ hẳn.”

“Hả?”

“Chị đừng đi mà… nếu chị đi rồi em lại phát bệnh thì sao…” – cậu nhăn nhó rên, sờ cổ mình – “Thật sự đau lắm luôn.”

“Đây là công việc của chị.” – Tống Vũ Kỳ từ chối, “Nhưng chị có thể để lại Gigi cho em, nó thay chị ở lại có được không?”

Tống Vũ Kỳ lấy con thỏ nhồi bông luôn mang theo từ trong túi ra, nhét vào tay cậu.

“Khi nào chị về? Em muốn gặp chị.”

“Chắc đầu tháng Sáu. Cũng không lâu lắm đâu.” – Tống Vũ Kỳ cúi xuống xoa đầu Gigi, rồi nhìn cậu, chậm rãi dặn dò:

“Em phải chăm sóc nó cẩn thận. Không được làm mất, không được nhét nó vào xó xỉnh nào, nhớ chưa?”

Cậu gật đầu, giọng vẫn nhỏ:

“Chị tặng rồi, em sẽ giữ thật kỹ.”

Tống Vũ Kỳ nhìn cậu, môi khẽ cong lên, “Ừ, giữ kỹ vào. Gigi mà mất là chị giận đấy.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play