Cố Văn Việt ngồi xuống sofa, lười biếng tựa lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng miệng lại nói toàn chuyện trời ơi đất hỡi: “Con mới có hai mươi tư, còn nhỏ lắm. Tuổi tâm lý còn non lắm cơ.”
Cố Sùng càng nghe càng vui, cười sảng khoái: “Nếu Tấn Thành mà có được một nửa sự thảnh thơi như con, chắc đã không phải vất vả đến vậy rồi.”
Ngoài cửa.
Cố Tấn Thành nghe thấy câu này, ánh mắt cụp xuống.
Chờ đến khi hắn gõ cửa bước vào, liền thấy một bóng dáng lười biếng như mèo nằm duỗi dài trên sofa, miệng lười nhác thốt ra một câu:
“Hôm nay đúng là ngày lành, giữa trưa nắng chang chang mà ai cũng đổ về đây, bát tiên quá hải hả?”
Cố Tấn Thành vừa bước vào vừa cởi khuy áo khoác tây trang, vắt lên sofa, một tay chống lên lưng ghế, giọng điệu không mặn không nhạt: “Trương quản gia liên hệ với anh nói, dì Dương tới, anh quay về xem.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play