Cảnh quay tại studio quán cà phê, cảnh trong nhà.
Gameshow vốn kinh phí thấp – 《 Có đầu óc mới tốt làm sao 》 – đang ghi hình tập phát sóng trực tiếp đầu tiên.
Tám vị khách mời là nghệ sĩ đối kháng được chia làm hai đội A và B, vừa mới bắt đầu bước vào vòng thi trả lời nhanh.
Nam MC trẻ tuổi nhìn về phía đội A, bắt đầu đọc đề: “Cửa đầu tiên là năm câu hỏi trả lời nhanh, xin mời đội A. Câu hỏi hơi khó một chút đó nha. Nghe đề nhé! Trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 có câu ‘một người là tiên hoa lãng uyển, một người là mỹ ngọc không tì vết’, xin hỏi câu tiếp theo là gì? Một phút bắt đầu!”
Bốn khách mời bên đội A đều là tổ chương trình tạm thời ghép vào, toàn là mấy tên lướt Weibo lượng fan còn chưa đủ đến mức có chỗ đứng chính thức tuyến mười tám.
Một trong số đó chính là Cố Văn Việt – người đã lăn lộn sáu bảy năm trong giới giải trí mà vẫn không thấy tương lai.
Cậu từng bị gán cho cái mác “cá lọt lưới của nền giáo dục bắt buộc chín năm”, thường xuyên lộ ra hình tượng thất học trong các cuộc phỏng vấn hay gameshow, hoàn toàn xứng danh “ Cá thất học của giới giải trí trong nước”.
Sau khi đề được đọc lên, ba khách mời còn lại trong đội A không hề do dự liếc nhau, đồng loạt mỉm cười đẩy chiếc micro về phía Cố Văn Việt.
Nam khách mời cùng đội giơ tay ra hiệu với MC:
“Câu này để Văn Việt trả lời đi! Nhìn dáng vẻ đăm chiêu của cậu ấy chắc chắn là biết đáp án rồi!”
Một người khác còn trẻ hơn, debut muộn hơn Cố Văn Việt, liền tranh thủ diễn thêm:
“Tiền bối, cố lên nha!”
MC thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra – rõ ràng ba người kia chẳng ai biết đáp án, đang đẩy Cố Văn Việt lên làm trò cười.
“ Đội A , Cố Văn Việt, mời cậu đưa ra đáp án!”
---
Tại hiện trường.
“Cố Văn Việt” đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt mang theo vẻ xa lạ, dừng lại nơi ánh đèn chói lóa khắp sân khấu.
Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh trước mặt, đôi mắt đen nhánh như lưu ly khẽ co lại, trong mắt lóe lên kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt, hồi lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Đứng ở đây lúc này đúng là Cố Văn Việt – nhưng là người có tên Văn Việt, tự Dĩ Chiêu, nhị công tử của thế gia Cố thị thời dân quốc, con nhà vọng tộc, xuất thân thư hương môn đệ.
Nhưng đây là nơi nào?
Sao cậu lại đột ngột từ trong xe xuất hiện ở chốn này?
Giây trước vẫn còn là một đêm mưa sấm chớp ầm ầm, cậu lái xe như điên trên đường về nhà, ghế phụ còn đặt một chậu thủy tiên cậu xin được từ nhà bạn bè.
Cậu mơ hồ nhớ rằng mình vừa gặp tai nạn giao thông bất ngờ, va chạm với một chiếc xe khác trong cơn hỗn loạn, xe bị lật, người...
Người vậy mà không chết, lại xuyên tới cái nơi kỳ lạ này.
---
Nam MC không biết Cố Văn Việt đang thất thần suy nghĩ điều gì, còn tưởng cậu đang dùng chiêu “giả ngu ” để giành thêm thời lượng lên hình.
“Đội A, Cố Văn Việt? Xin cậu trả lời câu hỏi.”
Lúc này—
Trên giao diện phát sóng trực tiếp của 《 Có đầu óc mới tốt làm sao 》, làn đạn ít ỏi chen chúc mấy dòng mỉa mai.
“Bảo Cố Văn Việt trả lời câu hỏi văn học thơ từ? Ha ha ha ha, xem tôi cười đến mức nào cho mấy người thấy!”
“Xời, hôm nay Cố Văn Việt lên đồ nhìn ghê thấy sợ, hỏi đáp kiến thức mà cosplay kiểu gì khói với choker đen? Hắc hồng còn không nổi mà dám bật chế độ điên cuồng à?”
“Nghe bảo công ty đã bỏ rơi cậu ta, không phải cậu ta van xin khổ sở thì cũng chẳng được mời tới cái gameshow nghèo rớt này đâu, xem xem còn dám diễn trò gì.”
Cố Văn Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt hướng về người đàn ông đứng không xa, thản nhiên hỏi:
“Câu gì cơ?”
Nam MC nhận ra ánh mắt cậu hoàn toàn khác hẳn ban nãy, bỗng mang theo khí chất điềm tĩnh và tự tin khiến hắn có phần khó chịu, nhưng trước máy quay đang livestream, hắn vẫn buộc phải lịch sự nhắc lại:
“‘Một người là tiên hoa lãng uyển, một người là mỹ ngọc không tì vết’, xin hỏi câu tiếp theo là gì?”
Thế nhưng—
Ngay lúc tất cả đều đang nghĩ Cố Văn Việt sẽ bối rối, cậu lại không cần suy nghĩ, từ tốn cất lời:
“Nếu nói không có kỳ duyên, cớ sao kiếp này lại gặp; nếu nói có kỳ duyên, vì sao đồng tâm mà hóa thành mộng?”
Chỉ là mấy chục chữ đơn giản, vậy mà được cậu đọc ra từng từ một, trôi chảy, nhịp nhàng, ý vị miên man.
Ngay sau khi nói xong đáp án, ống kính livestream vừa vặn bắt được khoảnh khắc cậu khẽ chớp mắt.
Đôi mắt đào hoa ấy, mặc kệ kiểu trang điểm đậm đà khói mờ, vẫn xuyên qua màn ảnh tạo nên ảo giác hoa thủy tiên bay rợp dưới núi cây đào tuyết.
Tại hiện trường, MC và đạo diễn đều kinh ngạc:
Cố Văn Việt… lại biết thật?
Ban đầu họ còn mong dùng câu đầu tiên để tạo điểm nhấn cho chương trình, làm cú đấm phủ đầu mấy nghệ sĩ tuyến dưới, thậm chí còn mời sẵn khách mời chuyên môn văn sử để dạy dỗ đôi câu.
Không ngờ Cố Văn Việt lại nói trúng phóc?
Các khách mời khác cũng không khỏi ngỡ ngàng – ba người bên đội A vốn định đẩy cậu vào thế khó, ai ngờ lại giúp cậu một bước thành thần?
Có người nghi hoặc hỏi:
“MC, đáp án đó có đúng không?”
Giọng điệu như thể nghi ngờ Cố Văn Việt bịa bừa.
Cậu nhíu mày liếc về phía chàng trai lên tiếng.
Cố nhị công tử từ nhỏ đã đọc Sở Từ Kinh Thi, thơ Đường từ Tống, đến cả tiểu thuyết Minh Thanh đều không xa lạ, ký ức lại xuất chúng, sống nhàn nhã hơn hai mươi năm tuy chẳng làm gì ra hồn, nhưng chưa bao giờ có ai dám nghi ngờ nền tảng học vấn của cậu.
Bên livestream, làn đạn dồn dập tràn ra:
“Á à, phen này tôi đành thừa nhận bị Cố Văn Việt làm cho choáng váng rồi!”
“Có đầu óc không vậy trời? Lật lại đáp án có khó lắm đâu? Đây không phải giả vờ ngầu, đây là gian lận!”
“Nghe cũng có lý ghê á, suýt nữa bị lừa, show này kiểu gì chẳng có kịch bản, biết đâu Cố Văn Việt hôm qua ngồi cắn bút học thuộc đến rối cả đầu, ha ha ha tưởng tượng thấy cảnh đó buồn cười quá!”
---
Hiện trường.
MC nhìn về phía đạo diễn, được ra hiệu tiếp tục đọc câu hỏi, tạm thời làm ngơ vụ việc bất ngờ vừa xảy ra.
“Được rồi, vậy câu tiếp theo, xin hãy nêu ít nhất ba tên vở tạp kịch cổ. Mời đội A trả lời.”
Nam khách mời bên cạnh nhỏ giọng hỏi MC:
“Chúng tôi có được nhờ trợ giúp từ ngoài không?”
“Đúng vậy, ban đầu không phải nói tất cả đều là câu hỏi văn hóa sao? Đây chẳng phải là kiến thức đại học à?”
MC cười đáp:
“Chỉ ở trình độ cấp ba, thậm chí là trung học cơ sở thôi.”
Hai vị khách mời sắc mặt biến đổi, nhưng không thể phản ứng quá lộ liễu.
Hôm nay đúng là bị tổ tiết mục dìm chết.
MC còn chưa kịp đếm ngược, Cố Văn Việt đã bình thản lên tiếng:
“Quan Hán Khanh có 《 Bái Nguyệt Đình 》, 《 Đan Đao Hội 》, 《 Cứu Phong Trần 》, 《Oan Đậu Nga 》; còn có Vương Thật Phủ với 《 Tây Sương Ký 》; và Kỷ Quân Tường viết 《 Triệu Thị Cô Nhi 》.”
Toàn bộ hiện trường chết lặng.
MC nhìn đạo diễn:
“Đạo diễn?! Giờ làm sao đây? Tôi còn chưa kịp mời khách mời văn sử lên sân khấu!”
Đạo diễn:
“Có ai lén đưa hết đáp án cho Cố Văn Việt không vậy? Ghi hình xong đừng ai đi cả, tôi phải tìm ra nội gián!”
Khách mời:
“Có phải hơi quá rồi không? Cố Văn Việt có thông đồng lấy đáp án với tổ chương trình không vậy? Sao tụi tôi chẳng biết gì?”
Làn đạn trên màn hình livestream bay như pháo hoa, rõ ràng đông hơn hẳn vừa nãy.
“Tôi tuyên bố, phong thái nhẹ nhàng đầy kiêu ngạo của Cố Văn Việt đã chính thức thu hút sự chú ý của tôi!”
“Không chuẩn bị trước thật à?”
“Chương trình bắt đầu có nét rồi đó nha, một đám không học vấn đi làm chương trình kiến thức? Hắc hắc, tôi muốn xem tiếp đây.”
Tổ đạo diễn còn đang bàn bạc tiếp theo phải xử lý thế nào thì nhận được báo cáo: lượng người xem livestream tăng vọt, làn đạn vô cùng sôi nổi, tình hình vô cùng khả quan.
---
(Trong quá trình làm, sốp sẽ có vào bình luận nói chuyện với mọi người, nhưng truyện kết thúc thì sốp ít khi vào lắm, nên không trả lời thắc mắc cho các bạn đọc sau được. Mọi người để lại câu hỏi thì sốp có không trả lời được cũng hoan hỉ nhé)