Đinh Hải nghẹn một hơi nửa chừng, dựa tạm vào một bên, còn chưa kịp mở miệng thì Cố Văn Việt đã chậm rãi ung dung lên tiếng:
“Được rồi, lấy đây, tôi mặc là được.”
“Hả?” Đinh Hải thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, càng thêm khổ tâm.
Tiểu nghệ sĩ thật sự không có nhân quyền, nguyên một đội stylist ép buộc phối đồ mà chẳng ai đứng ra quản lý.
Cố Văn Việt nhận lấy cái áo len cổ rộng có khóa kéo in tranh sơn dầu chả ra sao, duỗi tay ra để Đinh Hải giúp mặc vào.
Trong gương là một thiếu niên trẻ trung tuấn tú, đặc biệt là ngũ quan ôn hòa, dáng vẻ điềm tĩnh thong dong, không bị bộ đồ hoa hòe sặc sỡ làm lu mờ khí chất, ngược lại càng tôn lên ánh mắt sáng và hàng mày kiếm khôi ngô của cậu, khí chất rạng ngời.
Không xa có stylist đang quan sát, cũng không khỏi nghi ngờ — sao lạ vậy, cậu ấy mặc lên mà không bị “toang” nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT