Ngày 9 tháng 4 – Trời quang

Chợ phiên náo nhiệt, tiếng người huyên náo không dứt.

Góc phố vắng, một bà lão ngã bệnh nằm đó, hơi thở yếu ớt như tơ sợi.

A Nguyệt tình cờ nhìn thấy, đáy mắt thoáng hiện nét không đành.

Nàng khẽ nâng ngón tay, một luồng tiên khí mỏng như sương vừa động…

“Không được.”

Bàn tay nàng chợt bị giữ lại.

Người giữ lấy cổ tay ấy không dùng lực mạnh, nhưng vững vàng đến mức không thể giãy thoát.

Giọng nói trầm thấp vang lên, kề sát bên tai nàng, áp xuống từng nhịp lo lắng trong lòng:

“Không thể ra tay.”

Nàng buông tay, ánh tiên quang nơi đầu ngón cũng theo đó tan đi.

Quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia vẫn vương chút cầu khẩn xen lẫn lệ quang.

Dù còn chưa thoát khỏi do dự, ta cũng chỉ đành buông tay, để mặc nàng truyền tiên khí vào thân thể bà lão.

Ta âm thầm bày trận phía sau, lấy pháp trận che giấu khí tức nàng vừa sử dụng.

Không thể trách được — A Nguyệt xưa nay vốn mang một trái tim từ bi, mềm yếu với thế gian.

Mà ta… sao có thể nhẫn tâm để một vị thần nhân hậu như nàng, rơi giọt lệ vì lòng trắc ẩn bị gò bó?

Ngày hai mươi tám tháng Chín — Lất phất mưa rơi

Bốn mùa nhân thế, hạ hẳn là khắc nghiệt nhất.

A Nguyệt vốn mang thể chất thuần hỏa, lại càng chịu không nổi cái nóng hầm hập như thiêu đốt.

Đêm hạ oi nồng, chẳng chút gió thoảng.

Nàng trằn trọc trở mình trên giường, hơi thở có phần dồn dập, từng giọt mồ hôi thấm đẫm trán và tóc mai.

Tấm áo mỏng dính sát sau gáy, mày cau chặt, rõ ràng là đang cực kỳ khó chịu vì nóng bức.

Ta lặng lẽ dùng khăn lụa thấm từng giọt mồ hôi trên trán nàng.

Sau đó cầm lấy chiếc quạt thêu Tô Châu mà nàng từng bỏ ra khoản tiền không nhỏ để mua ở chợ.

Tay áo khẽ xốc, ta ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vung cổ tay, mặt quạt lay động, mang theo làn gió mỏng, nhè nhẹ.

Làn gió mát thổi qua, mày nàng dần giãn ra, sắc hồng nơi má cũng tan đi.

Cuối cùng, nàng nghiêng người ngủ yên, hơi thở vững vàng, sắc mặt cũng bình hòa hơn.

Ta vẫn tiếp tục quạt, cho đến khi chẳng còn giọt mồ hôi nào trên người nàng mới lặng lẽ cất quạt đi, đặt nó ngay bên gối.

Bên ngoài cửa sổ, phía Đông trời vừa hửng sáng.

Bà lão bán bánh hoa quế trong chợ vẫn như thường lệ, dậy từ tinh mơ, tay nghề khéo léo khiến A Nguyệt luôn yêu thích không thôi.

Ngày hai mươi tám tháng Hai – Trời âm u, mưa lạnh

Nàng lỡ nhiễm phong hàn.

Lò thuốc vừa tắt, dược dịch đậm như mực được rót vào bát sứ trắng. Hương thuốc đắng ngắt lập tức lan ra khắp phòng.

Ta bưng bát thuốc đặt trước mặt nàng.

Nàng chỉ liếc mắt nhìn, lông mày liền nhíu chặt, thân mình khẽ nghiêng về sau như muốn né tránh mùi vị đó.

“Uống khi còn nóng.”

Giọng ta vẫn bình thản, chẳng chút dao động.

A Nguyệt ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh nước lấp lánh, lộ rõ vẻ ấm ức, như muốn oán trách:

“…Đắng quá.”

Ta không trả lời.

Chỉ xoay người, từ trong góc tủ lấy ra một hũ mơ ngào mật do chính tay mình làm từ lâu, vẫn luôn giấu không để nàng biết.

Tay nhón một quả mơ tròn trịa óng ánh, phủ lớp đường mỏng, ta đặt lên đĩa nhỏ cạnh bát thuốc.

“Ngậm sau khi uống.”

Chỉ nói bấy nhiêu.

Nàng nhìn chằm chằm quả mơ, lại liếc qua bát thuốc đen đặc, chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng bặm môi, nhắm mắt uống cạn.

Nàng cố nén cơn buồn nôn, sắc mặt cũng trắng đi vài phần.

Thuốc chưa rời môi, tay nàng đã vội vã nhón lấy quả mơ bỏ vào miệng, để vị ngọt thanh tan dần, xua đi đắng cay nơi cổ họng.

Nàng ngậm mơ, cúi đầu không nói gì, chỉ có hàng mi dài khẽ run run, đôi tai cũng âm thầm ửng đỏ.

Khoé môi dần cong lên, hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, mang theo một thứ hương ngọt ngào, mềm mại như gió xuân.

Ta khẽ thở dài một tiếng — chỉ là một bát thuốc thôi, sao phải đến mức ấy?

Nàng ngày trước ở chốn cửu thiên, là tiểu bá vương ngông cuồng không sợ trời đất, ưa thích tỉ thí, đánh nhau, chẳng biết thế gian ra sao.

Sao giờ lại thành ra rưng rưng vì một bát thuốc?

Là lỗi của ta.

Trăm năm dưới hạ giới, đã nuông chiều A Nguyệt của ta đến hư mất rồi.

Trước mặt phụ thần trên cao, tội ấy… là ta gánh.

Ngày mồng năm tháng Mười Hai – Sáng lạnh

Mùa đông nhiều tuyết, A Nguyệt đã sớm thấy chán cảnh uống trà ngắm tuyết, cả ngày dính vào cánh tay ta mà nũng nịu, mè nheo.

Nàng hiếu kỳ với từng nét chữ phàm tục mang mùi khói lửa nhân gian.

Mà nàng vừa mềm vừa dai, làm nũng lại có chừng mực, khiến ta sao nỡ từ chối.

A Nguyệt rất giỏi khiến ta luống cuống tay chân.

Vì nàng, ta đến xin chỉ giáo từ ông chủ quán rượu nơi trần thế, học lấy sáu chữ.

Về đến nhà, ta lấy giấy mực, bước đến án thư, đứng bên cạnh nàng.

Tay phải vươn từ sau lưng, phủ nhẹ lên tay nàng đang cầm bút, xoay cổ tay dẫn nét.

Mũi bút rơi xuống, từng nét thanh đậm hiện lên rõ ràng.

“Hoa Như Nguyệt – Bạch Cửu Tư”

Sáu chữ ấy, mực chưa kịp khô mà tình ý đã thấm đẫm.

Tựa như lời ước nguyện —

Chúng ta, như thế này, mãi mãi không rời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play