Vui lòng không reup bản trans khi chưa có sự cho phép. Xin cảm ơn !

Tác giả: Niệm Tưởng

🦊Edit + Trans by Ying

Trans vai vế anh (TTH) - em (Bailu)

🈲Vui lòng không áp đặt lên người thật

________________

Mưa như trút nước đập mạnh vào cửa kính chống đạn, ngón tay Bạch Lộc siết chặt vạt váy đến tái nhợt. Trong gương chiếu hậu, đôi tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông đang nghịch khẩu súng lục màu bạc, ánh kim lạnh lẽo phản chiếu từ nòng súng hòa cùng hình xăm rồng uốn lượn trên cổ tay anh, vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc.

“Cậu Tăng, phía trước có phục kích.”

Tài xế vừa dứt lời, loạt đạn đã vun vút bay qua, sượt ngay thân xe.

Bạch Lộc theo phản xạ cuộn người lại, nhưng ngay lập tức rơi vào một vòng tay nồng mùi khói súng.

Anh ôm chặt lấy cô, ghì cô xuống ghế, dùng thân mình che chắn.

Chiếc áo vest đen phủ lên cơ thể đang run rẩy của cô, tay kia của anh rút súng phản công, động tác dứt khoát, gọn gàng như nước chảy.

Từng giọt máu nóng rơi xuống xương quai xanh của cô, mùi máu tanh trộn lẫn hương gỗ thông từ người anh khiến cô choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Mãi đến khi mùi máu lan khắp không gian ngột ngạt, Bạch Lộc mới dám từ từ mở mắt.

Vai áo sơ mi của Tăng Thuấn Hy đã loang một mảng đỏ sẫm, vậy mà ánh mắt anh vẫn lạnh băng, đang bình tĩnh lau chiếc nhẫn dính máu.

Thấy cô tỉnh lại, anh đưa tay vén mấy sợi tóc rối bên má cô ra sau tai, nhẹ giọng hỏi:

“Sợ không?”

Bạch Lộc không đáp, chỉ đưa tay khẽ chạm lên gương mặt anh, ánh mắt đầy xót xa.

“Khóc gì chứ?”

Anh dùng ngón tay cái nhẹ lau giọt lệ nơi khóe mắt cô,

“Những thứ đẫm máu như thế này… vốn không nên là thứ em phải nhìn thấy.”

Bạch Lộc khẽ lắc đầu. 3 tháng trước hôn lễ,Lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này — kẻ có thể che trời bằng một tay ở Bắc Thành, cũng là thủ lĩnh khét tiếng khiến cả Nam Thành nghe danh đã sợ. Dưới ánh đèn pha lê, Tăng Thuấn Hy mặc vest thẳng thớm, đứng giữa đám trưởng bối trong gia tộc, khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng lạnh lẽo khó gần. Chính lúc đó, anh đã dùng đôi tay dịu dàng như hiện tại, đeo chiếc nhẫn cưới lên tay cô.

Cô từng nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích. Cho đến khi anh lấy thân mình chắn đạn cho cô, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia — nhiệt độ nơi lòng bàn tay ấy mới khiến cô chợt nhận ra: người đàn ông này, không hề máu lạnh như lời đồn.

“Đưa thiếu phu nhân về biệt thự.”

Tăng Thuấn Hy căn dặn xong, xoay người định lên xe.

Không hiểu vì sao, Bạch Lộc lại bất giác nắm lấy vạt áo anh:

“Em ở lại.”

Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ, rồi bật cười khe khẽ. Mùi máu tanh còn vương trong hơi thở phả lên mặt cô:

“Tiểu thê tử của anh, từ khi nào học được cách biết đau lòng rồi?”

Trận hỗn chiến kéo dài đến tận bình minh.

Bạch Lộc đứng giữa nhà máy bỏ hoang lỗ chỗ vết đạn, lặng lẽ nhìn Tăng Thuấn Hy dùng tay trần bẻ gãy cổ tay kẻ địch.

Khoảnh khắc anh quay lại nhìn cô, bao sát khí quanh người bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại dịu dàng.

Anh tháo cà vạt, quấn lấy tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay:

“Có bị thương ở đâu không?”

Đêm khuya trong bệnh viện tư, Bạch Lộc ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Y tá đưa trả lại bộ vest dính máu của Tăng Thuấn Hy, trong túi rơi ra một chiếc hộp nhung tinh xảo.

Vừa mở ra, cô lập tức đưa tay che miệng — bên trong là chiếc trâm cài hình hoa hồng nạm kim cương, đúng mẫu mà tuần trước cô vô tình nhìn nhiều hơn hai lần trong cửa hàng.

“Đừng nhìn nữa.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tăng Thuấn Hy với cánh tay còn quấn băng, vòng tay ôm eo cô, cằm nhẹ tựa lên đỉnh đầu:

“Bác sĩ nói cần theo dõi vài hôm, tối nay ở lại với anh nhé?”

Bạch Lộc xoay người lại, đâm sầm vào ánh mắt sâu thẳm kia — nơi cất giấu một phần yếu mềm mà cô chưa từng thấy ở anh.

Những ngày anh nằm viện, cả thế giới ngầm ở Nam Thành dậy sóng.

Kẻ thù của Tăng Thuấn Hy nhân lúc anh dưỡng thương liền quấy phá khắp nơi, còn anh thì cả ngày chỉ quanh quẩn bên Bạch Lộc, bắt cô đút trái cây, nghe anh kể chuyện.

Cho đến một đêm nọ, tiếng cãi vã làm cô bừng tỉnh.

Cô bước ra, liền nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đang tựa người bên khung cửa — áo sơ mi cài thiếu vài nút, để lộ những vết sẹo cũ dữ dội kéo dài ngang lồng ngực.

“Cút ra ngoài.”

Anh gầm nhẹ với thuộc hạ, nhưng khi thấy Bạch Lộc tỉnh lại, giọng nói liền mềm xuống:

“Đánh thức em rồi à?”

Bạch Lộc bước xuống giường, đi đến bên anh, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên những vết sẹo dữ dội:

“Có đau không?”

Người đàn ông khựng lại, yết hầu khẽ chuyển động:

“Trước kia không thấy đau, nhưng bây giờ…”

Anh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực trái:

“...chỗ này đau.”

Nửa tháng sau, Tăng Thuấn Hy xuất viện.

Anh đưa Bạch Lộc đến khu biệt trang riêng của mình — trong khu vườn hồng có tới hàng vạn đóa hoa đang nở rộ.

“Em thích không?”

Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau,

“Em từng nói, em muốn có một khu vườn.”

Bạch Lộc quay lại, nước mắt mờ cả tầm nhìn — thì ra, mỗi câu cô từng nói… anh đều ghi nhớ.

Khi màn đêm buông xuống, Tăng Thuấn Hy đưa cô lên sân thượng. Ánh đèn thành phố rực rỡ trải dài dưới chân họ. Anh lấy ra một chiếc hộp nhung, bên trong là sợi dây chuyền hình hoa hồng nạm kim cương lấp lánh.

“Em biết vì sao anh chọn hoa hồng không?”

Anh đeo dây cho cô,

“Vì lần đầu tiên gặp em, em ôm bó hoa hồng trắng cười với anh — giống như ánh trăng rơi vào tim anh vậy.”

“Tăng Thuấn Hy, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Cô nghẹn ngào hỏi.

Người đàn ông cúi đầu, hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt cô:

“Ngay giây phút em ôm hoa hồng trắng cười với anh, anh đã biết… đời này anh thua em rồi.”

Bất chợt, vài tiếng súng vang lên ở phía xa.

Tăng Thuấn Hy lập tức kéo Bạch Lộc vào lòng, lạnh lùng ra lệnh vào tai nghe:

“Không để sót một tên.”

Quay lại, ánh mắt anh lập tức trở về dịu dàng:

“Đừng sợ, anh ở đây.”

Bạch Lộc nhón chân, chủ động hôn lên môi anh.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng hiểu ra — so với ánh trăng bình yên, cô thà trở thành tia sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của người đàn ông này.

Cuộc tập kích đêm đó đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn giận của anh.

Ba ngày sau, cả giới hắc đạo Nam Thành đều biết: thiếu phu nhân nhà họ Tăng là điều cấm kỵ — ai dám động vào, sẽ phải trả giá.

Bạch Lộc ngồi bên cửa sổ sát đất trong biệt trang, nhìn người đàn ông ấy điều phối thuộc hạ bố trí phòng thủ, bỗng cảm thấy — người đàn ông toàn thân mùi thuốc súng kia… mới chính là điểm tựa vững chắc nhất đời cô.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Tăng Thuấn Hy chẳng biết đã đến bên cô từ khi nào, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Bạch Lộc quay người, vòng tay ôm lấy cổ anh:

“Em đang nghĩ… làm phu nhân hắc đạo cũng không tệ.”

Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh:

“Vậy thì, Tăng phu nhân… em nên chuẩn bị tinh thần — cả đời này, đừng hòng chạy khỏi anh.”

Gió đêm cuốn lấy bóng hình hai người quấn quýt, sợi dây chuyền hoa hồng lấp lánh trong ánh trăng. Trong thế giới rực lửa và đẫm máu này, tình yêu của họ giống như một đóa hồng có gai — rực rỡ, nhưng đầy nguy hiểm. Gió từ vườn hồng lướt qua cửa sổ, mang theo hương thơm ngọt ngào phả lên hai gò má đang tựa vào nhau. Trong thế giới giao hòa giữa khói súng và dịu dàng ấy — câu chuyện của họ mới chỉ vừa bắt đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play