Lần này, coi như đã cưới rồi đi....
(Đừng gán lên người thật nha!)
Dạo gần đây “đẩy thuyền” mạnh quá rồi, tớ thật sự không thoát ra được luôn á (˵¯͒〰¯͒˵)
Dặn dò trước khi đọc: có một số chỗ sốp sẽ trans anh (TTH) - em (BL) nha, tại nhìn anh Hy nhiều lúc vô cái vai em không được =))) Em thích chị đồ đó nó không có hợp với cái hình tượng của tui về ảnh =)))
Dị nha, chúc mn đọc truyện dui dẻ.
—-
Tăng Thuấn Hy đã để ý đến Bạch Lộc từ rất lâu trước rồi.
Hồi đó, khi trò chuyện với bạn bè, thỉnh thoảng anh sẽ nghe họ nhắc đến một nữ diễn viên rất chăm chỉ trong giới — Bạch Lộc.
Sau này, thỉnh thoảng lướt mạng, anh lại tình cờ thấy những clip ngắn của cô.
Nụ cười giòn tan, tiếng cười có phần "ma mị", lại còn cực kỳ đáng yêu…
Về sau nữa, trong sự kiện GQ Thịnh Điển, Tăng Thuấn Hy bắt gặp Bạch Lộc với kiểu tóc vuốt ngược đầy khí chất, vẻ ngoài lạnh lùng khác hẳn với ấn tượng trước đây trong anh.
Cả hai lén trao đổi phương thức liên lạc, cũng từ khoảnh khắc đó, số phận bắt đầu xoay chuyển—cơ hội gặp gỡ giữa họ ngày một nhiều hơn.
Dù chưa từng hợp tác chung dự án nào, nhưng mỗi lần chạm mặt đều có thể ăn ý một cách kỳ lạ.
Cho đến khi… kịch bản Lâm Giang Tiên xuất hiện.
Khi nghe Vu Chính nói rằng Bạch Lộc chính là người hết lòng đề cử anh vào vai nam chính, Tăng Thuấn Hy đã vui suốt mấy ngày liền.
Về đến nhà, anh bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm từng câu thoại, từng hành động trong kịch bản—so với bất kỳ vai diễn nào trước đây, anh đều chăm chút kỹ càng hơn.
Không chỉ vì muốn xứng đáng với khán giả và người hâm mộ, mà quan trọng hơn—là anh muốn thật tốt khi đứng trước Bạch Lộc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tăng Thuấn Hy bắt đầu nảy sinh một loại tình cảm khác lạ với Bạch Lộc.
Có thể là từ những đoạn video tình cờ lướt thấy của cô trên mạng,
có thể là khi thấy cô đăng những dòng trạng thái buồn trong vòng bạn bè, anh liền vô thức muốn an ủi,
cũng có thể… là chỉ đơn thuần là thích thôi.
Thích một cách rất tự nhiên, rất bản năng.
Cứ như thể Bạch Lộc sinh ra đã đúng chuẩn gu thẩm mỹ của Tăng Thuấn Hy vậy — lớn tuổi hơn anh, nhưng đôi lúc lại rất hay làm nũng; làn da trắng nõn nà, gương mặt thì… cực kỳ xinh đẹp.
Tăng Thuấn Hy thừa nhận, quãng thời gian quay Lâm Giang Tiên chính là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất trong nhiều năm trở lại đây.
Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay lại được gặp Bạch Lộc là anh như được tiếp thêm năng lượng.
Mượn thân phận của nhân vật Bạch Cửu Tư, anh dốc hết lòng mình để bày tỏ tình cảm với cô.
Thích —
Ghen —
Buồn —
Si mê —
Tất cả đều không giấu giếm.
Nhưng thời gian vui vẻ thì luôn ngắn ngủi.
Vỏn vẹn bốn tháng, cũng đã nhanh chóng trôi qua.
Sau đó, các bộ phim khác của Bạch Lộc cũng lần lượt phát sóng.
Khi thấy cô quảng bá cùng bạn diễn nam khác, dù biết đó chỉ là yêu cầu công việc, nhưng Tăng Thuấn Hy vẫn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ, chua xót trong lòng.
Nhưng anh cũng chẳng thể làm gì, vì giữa họ… không có danh phận, không có thân phận.
Chỉ có thể cố gắng né tránh xem những clip quảng bá đó, âm thầm mong đợi Lâm Giang Tiên sớm được phát sóng, để trong mắt công chúng — Bạch Lộc thuộc về mình.
Cuối cùng, Lâm Giang Tiên cũng phát sóng.
Phản hồi vô cùng tốt, và cũng là dịp để anh một lần nữa được đứng chung sân khấu với cô.
Niềm vui trong lòng anh, thật sự không giấu nổi.
Lại một lần nữa, mượn thân phận Bạch Cửu Tư, dưới danh nghĩa quảng bá phim, anh muốn hét to với cả thế giới:
“Lý Thanh Nguyệt là của tôi!
Hoa Như Nguyệt là của tôi!
Bạch Lộc…cũng là của tôi!”
Khi cảm xúc trong tim đã chạm đến giới hạn, thì con người ta… sẽ không thể tiếp tục giấu nổi nữa.
Sẽ chỉ muốn nói ra, muốn bày tỏ… muốn dùng toàn bộ dũng khí để đến gần người đó một bước.
Sau khi ghi hình chương trình “Keep Running” kết thúc, cả đoàn cùng nhau đi ăn tối.
Trong bữa tiệc, Tăng Thuấn Hy uống hơi nhiều, nên lúc tan tiệc liền bị sắp xếp đi cùng xe với Bạch Lộc.
Mọi người cười nói:
“Vừa hay hai người ở cùng khách sạn, tiện thể em đưa cậu ấy về luôn đi.”
Nếu không phải thấy Trương Chân Nguyên (omg shock chưa nay cho em Nguyên không làm bóng đèn nữa, chứ trên sóng ẻm vẫn xuất hiện như thường) cười trộm ở phía sau, Tăng Thuấn Hy suýt nữa đã tưởng đây là sự sắp đặt của số phận.
Hóa ra... tình cảm của anh dành cho cô, sớm đã là điều mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Anh nghĩ vậy, trong lòng vừa chua xót, vừa có chút rung động không rõ ràng.
Trên đường về khách sạn, trong xe chỉ có ba người: tài xế, Bạch Lộc, và Tăng Thuấn Hy. Vì say rượu, Tăng Thuấn Hy ngồi ở hàng ghế cuối. Bạch Lộc ngồi gần cửa xe, tay nghịch điện thoại, còn trong xe đang phát nhạc ngẫu nhiên.
Giữa đoạn đường, Tăng Thuấn Hy đột nhiên "NghiênNghiên, *ị qua đây một chút được không?”
Bạch Lộc hơi bất ngờ, nhưng nhân lúc xe dừng đèn đỏ, cô vẫn đi về phía sau, ngồi xuống cạnh cậu ấy.
“Sao vậy? Em có chỗ nào thấy không khỏe à?”
Cô đưa tay lên trán cậu ấy , tưởng cậu khó chịu vì rượu.
Tăng Thuấn Hy đúng là thấy hơi khó chịu.
Người con gái mình thích đang ở ngay trước mặt.
Trong người lại có men rượu, cảm xúc như bị đẩy lên đỉnh, rất khó kiểm soát.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nắm lấy, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào cô.
“Bạch Lộc… chị biết rõ tình cảm mà em dành cho chị đúng không?
Mọi người đều nhìn ra cả rồi.
Chị lại thông minh như vậy… sao có thể không đoán được?”
Bạch Lộc thoáng hoảng hốt.
Đôi mắt mở to, lúng túng, không biết phải trả lời ra sao.
“Em thích chị, Bạch Mộng Nghiên.”
Tăng Thuấn Hy nhìn thẳng vào cô, từng chữ như rút từ tim ra.
“Còn câu trả lời của chị thì sao?”
Hiệu ứng của rượu quá mạnh.
Anh cảm thấy đầu quay cuồng, mắt bắt đầu mờ đi…
Nhưng dù vậy, vẫn cố nắm chặt tay cô — như sợ nếu buông ra, sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Xe vừa vào hầm, khoang sau tối om như mực, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của nhau.
Bạch Lộc không trả lời.
Tăng Thuấn Hy cũng không thể chịu đựng thêm nữa, anh từ từ nghiêng người về phía cô.
Ngay khi đôi môi chỉ còn cách nhau chưa đầy một khoảng thở, Tăng Thuấn Hy lại dừng lại.
Nhiều năm được dạy dỗ tử tế, khiến anh không thể vượt ranh giới khi đối phương chưa cho câu trả lời rõ ràng.
Vì vậy, anh chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên má Bạch Lộc.
Rất lâu...
Đúng lúc đó, bài hát trong xe chuyển sang 《Duy Nhất》 của Đặng Tử Kỳ. Giai điệu vang lên, dịu dàng mà thấm thía.
Tăng Thuấn Hy khẽ cười.
Cách đây vài hôm, anh và Bạch Lộc vừa mới cùng nhau thu âm ca khúc này để quảng bá cho phim. Anh biết cô rất thích bài hát này, thế là đã lặng lẽ mua bản quyền, định dành tặng cô làm món quà bất ngờ khi tuyên truyền phim.
“Anh có thật sự hiểu định nghĩa của từ 'duy nhất'
Không hề đơn giản như việc hít thở
Anh thật sự hy vọng bản thân có thể nói ra sự thật
Nếu như không thổ lộ cảm xúc làm sao có thể chứng minh
Em thật sự yêu anh
Mỗi câu đều từ tận đáy lòng
Tầm mắt mơ màng
Nhưng vào lúc quan trọng nhất, lại nhìn thấu mọi điều…”
Sáng hôm sau, Tăng Thuấn Hy tỉnh dậy trong phòng khách sạn. Chính cậu cũng không nhớ nổi tối qua mình về bằng cách nào. Ký ức cuối cùng dừng lại ở nụ hôn trên má cô gái mà anh thích.
Tăng Thuấn Hy đưa tay vò rối mái tóc, bực bội đến muốn đấm chính mình.
“Đồ hèn nhát…” cậu lẩm bẩm.
Muốn hôn, lại không dám hôn. Muốn hỏi, lại không dám đòi câu trả lời. Chỉ biết… giữ chặt tay cô lại.
Tăng Thuấn Hy không nhận được câu trả lời từ Bạch Lộc.
Giữa hai người luôn có một kiểu ăn ý âm thầm, vì thế anh cũng hiểu — cô đã từ chối anh.
Cũng đúng thôi…
Cả hai người đều đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, bất kỳ bước đi sai nào cũng có thể trở thành vực thẳm không đáy.
Họ đều không muốn kéo người còn lại xuống cùng.
Có lẽ… khoảng cách bây giờ, chính là khoảng cách tốt nhất.
Vài ngày sau, cả hai cùng nhau đến ghi hình cho buổi chụp ảnh quảng bá bài hát 《Duy Nhất》.
Không ai nhắc lại chuyện trong xe ngày hôm đó.
Bạch Lộc vẫn như thường ngày, nụ cười sáng rỡ, giọng nói vui vẻ, thi thoảng còn đùa vài câu với stylist.
Tăng Thuấn Hy cũng không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nhìn cô… có chút đè nén, có chút không nỡ.
Khi tạo dáng chụp poster, đạo diễn hình ảnh yêu cầu:
“Tăng Thuấn Hy, cậu hơi nghiêng đầu một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Lộc.
Bạch Lộc, em cười nhẹ, nắm nhẹ tay cậu ấy.”
Ánh đèn flash lóe lên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó —
Tăng Thuấn Hy bỗng có một tia ảo giác:
nếu thế giới này là một tấm ảnh, thì khoảnh khắc này chính là điều anh mong giữ lại mãi mãi.
Sau buổi chụp, cả hai rời đi bằng hai xe khác nhau.
Không ai nói gì thêm.
Chỉ có bài hát "Duy nhất" vẫn được phát đi phát lại.
Tăng Thuấn Hy thay đồ xong thì Bạch Lộc cũng đã trang điểm chỉnh tề, cô mặc một chiếc váy xanh nhạt, đầu đội khăn voan mỏng. Còn anh thì diện vest trắng, trước ngực cài vài bông hoa nhỏ màu xanh lam.
Nhìn cả hai lúc này… giống như thật sự đang đi kết hôn vậy, Tăng Thuấn Hy nghĩ.
Buổi chụp ảnh diễn ra rất suôn sẻ.
Hai người phối hợp ăn ý như thể chưa từng có điều gì xảy ra, vẫn duy trì cách tương tác thân thiết như trước.
Tăng Thuấn Hy khẽ nhìn vào đôi mắt Bạch Lộc dưới lớp khăn voan, nhẹ nhàng vén tấm màn mỏng lên.
Nếu thật sự không thể bên nhau, thì lần này… xem như anh cưới em vậy.
Bạch Mộng Nghiên, em có đồng ý lấy Tăng Uy Hàng làm chồng không?