Mấy ngày nay, Tạ Tiểu hầu gia phát hiện Lệnh Hồ Nhu thường xuyên lui tới chỗ mình. Nhưng hắn đâu phải kẻ mù, chuyện Lệnh Hồ Nhu đến là vì hắn hay vì người khác, hắn vẫn nhìn ra được.
Chỉ là, hắn đối với Lệnh Hồ Nhu thật sự không có mấy phần hứng thú. Thấy nàng qua lại với Chu Lang, hắn lại cảm thấy vui mừng.
Chu Lang dù là dung mạo hay tài năng đều nổi bật. Lệnh Hồ Nhu ở chung với hắn vài ngày đã thầm động lòng. Mà Chu Lang lại giỏi trong việc dụ dỗ, rất nhanh đã khiến Lệnh Hồ Nhu đem lòng yêu mến.
Hơn một tháng sau, phía Lệnh Hồ gia chủ động lui hôn, phụ thân Lệnh Hồ Nhu còn tự mình dẫn con gái tới cửa xin lỗi. Tạ Tiểu hầu gia giữ đúng thể diện, cuối cùng cũng thoái thác được chuyện hôn nhân vốn khiến hắn phiền não.
Cùng lúc đó, phủ Chu lại đón một tin vui.
Chu Lang hướng Lệnh Hồ gia cầu hôn, Lệnh Hồ Nhu đồng ý, chính thức hủy bỏ hôn ước với Tạ Tiểu hầu gia, mời Chu Lang về làm rể.
Vì là ở rể, hôn lễ không thể quá rình rang. Hai bên chỉ mời người làm chứng, Lệnh Hồ tướng quân vốn không ưa gì Chu Lang, một kẻ văn nhược thư sinh, nhưng không lay chuyển được con gái nên đành chấp nhận lui hôn rồi vội vã quay về biên cương. Ngày thành thân, ông không có mặt. Trái lại, Tạ Tiểu hầu gia đến dự tiệc cưới, lặng lẽ chúc mừng Chu Lang một tiếng rồi rời đi.
Do chiến sự biên cương kéo dài, trong phủ Lệnh Hồ hiện chỉ còn mỗi Lệnh Hồ Nhu là nữ chủ, Chu Lang ở lại cũng xem như an nhàn.
Chu Lang thật sự có chút thích Lệnh Hồ Nhu. Sau khi thành thân, ngày ngày đều quấn quýt bên nàng. Nhưng Lệnh Hồ Nhu không giống nữ tử bình thường, dù yêu Chu Lang, trong chuyện chăn gối vẫn giữ vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ. Chu Lang lần đầu nếm trải cảm giác này, vừa mới mẻ vừa có chút khoái lạc.
Tiếc rằng, yên vui chẳng kéo dài. Trong phủ Lệnh Hồ có không ít nô tỳ dung mạo xinh đẹp, Chu Lang tuy một lòng hướng về Lệnh Hồ Nhu, nhưng ngày ngày nhìn các tỳ nữ trẻ đẹp lượn lờ trước mặt, sao mà chịu nổi. Thừa lúc Lệnh Hồ Nhu không có trong phòng, hắn trêu chọc một a hoàn từng hầu hạ huynh trưởng nàng.
Nô tỳ ấy họ Tô, tên Như Như, dịu dàng hiền hậu, tuổi còn nhỏ nên mang nét ngây thơ đầy quyến rũ.
Vì mới thành thân chưa lâu, Chu Lang không dám làm gì quá đáng, chỉ ngầm liếc mắt đưa tình với nàng vài lần, còn lén viết mấy bài thơ tình chọc ghẹo. Việc này vốn chẳng là gì, nhưng Tô Như Như tuổi nhỏ, lại thích khoe khoang, đem thơ Chu Lang tặng ra hậu viện đọc cho mọi người nghe. Nào ngờ lại truyền đến tai Lệnh Hồ Nhu.
Lệnh Hồ Nhu tính tình cứng rắn, không giống nữ nhân khác chỉ biết chịu đựng trước mặt phu quân. Ngay lập tức nàng kéo Tô Như Như đến đối chất trước mặt Chu Lang.
Chu Lang sống trong phủ tướng quân khá thoải mái, lại được Lệnh Hồ Nhu ân ái cưng chiều. Lúc bị kéo đến, hắn chỉ mặc áo đơn, vừa tỉnh dậy sau một đêm cuồng nhiệt. Hôm qua hai người ân ái đến khuya, Lệnh Hồ Nhu là người tập võ, thân thể sung mãn, còn Chu Lang thì vốn ham mê sắc dục, ngủ một giấc tới tận trưa.
Khi đó hắn đang rửa mặt chải đầu, người hầu chính là nô tỳ bên cạnh Lệnh Hồ Nhu – tuy nhan sắc thường thường nhưng khéo léo dịu dàng, đang chọn y phục cho hắn mặc hôm nay. Màn này vốn rất bình thường, nhưng bị Lệnh Hồ Nhu bắt gặp cùng với bức thư tình hắn viết cho người khác, liền trở nên đầy ái muội.
Lệnh Hồ Nhu dẫn Tô Như Như xông vào, tiếng động không nhỏ.
Chu Lang chỉ mặc áo đơn, đứng giữa phòng, thấy sắc mặt Lệnh Hồ Nhu lạnh lùng, tay còn siết chặt bức thư tình hắn viết, mà Tô Như Như thì bị nàng đẩy ngã trên đất.
Dù trong lòng đã mơ hồ đoán được nguyên do, nhưng Chu Lang vẫn nở nụ cười, dịu dàng gọi: “Tiểu Nhu.”
Đó là cách xưng hô ân ái giữa hai người.
Nghe tiếng gọi ấy, lòng Lệnh Hồ Nhu mềm đi đôi chút. Dẫu sao nàng cũng là nữ nhân, hủy hôn để lấy Chu Lang đã cần rất nhiều dũng khí. Huống chi từ khi thành thân đến nay, Chu Lang một mực dịu dàng yêu chiều nàng. Nàng không hề giả dối trong tình cảm dành cho hắn. Nhưng giờ đây, trong tay nàng là thơ tình Chu Lang viết cho một nữ tử khác…
Tô Như Như là người từng hầu hạ huynh trưởng nàng, địa vị trong phủ không thấp, ngày thường không mấy khi qua lại. Giờ bị nàng kéo đến đây, lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe hết, nằm rạp dưới đất khóc nức nở, gọi: “Cô gia—”
Chu Lang liếc mắt nhìn nàng. Hắn vốn thích vẻ đáng thương như sắp khóc ấy. Nhưng hôm đó chỉ là buổi trưa buồn chán, hắn tùy ý viết thơ chọc ghẹo nàng, không có ý gì khác. Nay sự việc bị bại lộ, hắn đành dỗ dành người trong lòng trước đã.
“Tiểu Nhu, sao sắc mặt nàng khó coi vậy?” Chu Lang bước đến, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng.
Lệnh Hồ Nhu lườm hắn một cái, rồi ném lá thư trong tay xuống trước mặt hắn.
Chu Lang cúi xuống nhặt lấy, liếc qua.
Lệnh Hồ Nhu tuy không xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng cũng không phải kẻ mù chữ. Bài thơ có bốn câu, hai câu đầu khen ngợi dung nhan Tô Như Như, hai câu sau bày tỏ tâm ý. Nàng nhấn mạnh: “Một câu ‘Trăng soi Tây Châu thuyền song chơi, thì thầm bên bụi cỏ...’. Ta thật không ngờ, Chu Lang ngươi còn có tâm tình như thế.”
Chu Lang cứ tưởng Lệnh Hồ Nhu không giống nữ nhân tầm thường, nào ngờ nàng ghen tuông cũng chẳng khác gì ai.
Thấy hắn im lặng, nàng cho là hắn ngầm thừa nhận. Đau lòng tột độ, nàng nhìn sang Tô Như Như đang khóc thút thít dưới đất, lập tức rút roi bên hông ra, quất thẳng vào mặt nàng.
Chu Lang chưa từng thấy Lệnh Hồ Nhu như vậy. Từ khi thành thân tới nay, nàng luôn ôn nhu thùy mị trước mặt hắn. Lần này quá bất ngờ, khiến hắn ngây người. Chỉ nghe Tô Như Như hét thảm, dù cố đưa tay che mặt, nhưng cánh tay trắng ngần đã bị quất đến bật máu.
“Tiện tỳ!” Lệnh Hồ Nhu lạnh lùng quát, “Ngươi câu dẫn cô gia có phải không?”
Nàng giận dữ, lại vung roi quất thêm vào vai nàng kia, khiến y phục rách toạc, máu tứa ra đỏ thẫm.
Tô Như Như còn nhỏ tuổi, lại được chủ tử yêu thương, chưa từng chịu đòn như vậy. Giờ bị đánh liền hai roi, đau đến gần ngất.
Chu Lang vốn nghĩ chỉ cần nói vài lời là xong, không ngờ Lệnh Hồ Nhu lại phản ứng dữ dội đến vậy.
Tô Như Như cầu xin Lệnh Hồ Nhu không được, đành quay sang ôm lấy vạt áo Chu Lang: “Cô gia, cô gia, cứu mạng…”
Lệnh Hồ Nhu thấy nàng dựa vào Chu Lang, lửa giận càng bốc cao, roi tiếp theo định đánh thẳng vào mặt nàng.
Chu Lang vội vàng quát: “Dừng tay!”
Lệnh Hồ Nhu trừng mắt nhìn hắn.
Lần đầu tiên Chu Lang thấy nàng như vậy.
“Tiểu Nhu, nàng buông roi xuống đi.” Chu Lang hai đời làm người, vốn là thư sinh yếu đuối, thấy nàng nổi giận, trong lòng run sợ.
Lệnh Hồ Nhu chất vấn: “Ta đánh nàng, ngươi đau lòng sao?”
Chu Lang đành đáp: “Trong lòng ta chỉ có nàng.”
“Vậy tránh ra!” Lệnh Hồ Nhu yêu hắn quá sâu, sao chịu được kẻ khác dòm ngó?
Chu Lang nhìn Tô Như Như đang co rúm dưới chân mình, trong lòng mềm nhũn. Dù sao chuyện cũng do hắn khơi lên, hắn muốn giải thích rõ ràng, “Tiểu Nhu, nàng buông roi đi. Ta với Như Như… không như nàng nghĩ…”
Vừa nói ra, hắn liền hối hận. Hắn mới cưới vợ, sao lại nói năng mập mờ như vậy? Nhưng chưa kịp chữa lời, roi đã vung xuống!
Một roi quất thẳng lên mặt Chu Lang, máu túa ra, hắn hoa mắt choáng váng.
Chưa kịp định thần, lại thêm mấy roi nữa.
“Nếu ngươi che chở nàng, ta thành toàn cho các ngươi!” Lệnh Hồ Nhu nổi giận, ra tay không chút nương nhẹ. Chu Lang ăn mấy roi liền ngất lịm.
Thấy hắn bất tỉnh, nàng mới giật mình, vội vã ném roi, ôm lấy hắn: “Chu Lang! Mau gọi đại phu!”
Chu Lang tỉnh lại, mở mắt đã thấy Tạ Tiểu hầu gia đứng trước mặt.
Mấy tháng không gặp, Tạ Tiểu hầu gia vẫn tuấn tú phong lưu. Còn Chu Lang thì nằm liệt trên giường, không nhúc nhích nổi.
Tạ Tiểu hầu gia thở dài: “Chu huynh.”
Chu Lang cảm giác khắp người đau đớn, vừa mở miệng liền rơm rớm nước mắt.
“Ngươi sao lại ra nông nỗi này?”
“Còn không phải tại Lệnh Hồ Nhu…” Chu Lang oán hận nói.
“Nàng dám đánh ngươi?”
Chu Lang gật đầu.
“Ngươi lại làm gì để nàng nổi giận? Hay lại trêu ong ghẹo bướm?”
Chu Lang than: “Ta chỉ thấy một nô tỳ xinh xắn, viết vài câu thơ tặng nàng. Nào ngờ bị người khác truyền tai, tới tai Lệnh Hồ Nhu, nàng kéo cả người đến chất vấn rồi đánh cả ta luôn!”
Tạ Tiểu hầu gia ngạc nhiên vô cùng.
“Chu huynh, ngươi thật chịu khổ.”
Chu Lang thở dốc: “Ngươi đến làm gì?”
“Tới hỏi ngươi năm nay có đi yến hoa rụng không.” Nhưng vừa đến cửa đã nghe nói ‘cô gia bệnh đổ’, không ngờ lại là thế này.
Yến hoa rụng là yến tiệc mỹ nhân giai nhân, thanh lâu tụ hội. Chu Lang nghe tới liền sáng mắt.
Tạ Tiểu hầu gia nhìn liền hiểu ý hắn, nhưng lại thấy hắn thương tích đầy mình, đành nhắc: “Ngươi nếu đi, e là Lệnh Hồ Nhu không để yên.”
Chu Lang nghe xong liền im bặt.
Tạ Tiểu hầu gia đứng dậy cáo từ: “Chu huynh, dưỡng thương cho tốt.”
Chu Lang nhìn theo bóng hắn rời đi, nằm trên giường, bất giác cảm thấy… hối hận.
Mỹ nhân thiên hạ thì nhiều, sao hắn lại cứ nhất định phải treo cổ trên một cái cây không thể leo xuống như vậy? Mà cái cây này… đúng là treo rồi khó thoát thân.