Từ sau khi Lệnh Hồ Nhu thất thủ, bị thương Chu Lang, tính tình hung hăng của y thu liễm hẳn vài ngày, đặc biệt là chuyện trên giường, mọi chuyện đều thuận theo ý Chu Lang.
Hưởng thụ được mấy ngày Lệnh Hồ Nhu dịu dàng nghe lời, đến một ngày nọ, trong lòng Chu Lang lại bất chợt trỗi lên một chút hối hận lẫn lạnh nhạt. Chỉ là từ hôm ấy trở đi, y không còn nhìn thấy dung nhan người ấy nữa. Lệnh Hồ Nhu không nhắc đến, Chu Lang đương nhiên cũng không ngu ngốc đến mức đi chọc vào nguy hiểm ấy.
Cứ như vậy thêm vài ngày trôi qua, ngày tiệc Hoa Rụng cũng dần đến gần, trong lòng Chu Lang lại thấy ngứa ngáy. Những nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ bên người hắn đều bị Lệnh Hồ Nhu viện đủ mọi lý do để điều đi nơi khác. Tuy rằng Lệnh Hồ Nhu dung mạo diễm lệ, nhưng với người như Chu Lang – vốn đã quá quen thuộc với phong nguyệt – sao có thể chịu nổi việc ngày nào cũng chỉ đối mặt với một người mà chẳng có chút thú vị?
Dù không thể đụng vào những mỹ nhân kia, thì nhìn thôi cũng đâu đến nỗi.
Trong lòng Chu Lang nảy sinh đủ loại mưu tính, nhưng đáng tiếc lại không có cách nào phá giải được sự kiềm giữ của Lệnh Hồ Nhu.
Đến ngày trước buổi tiệc Hoa Rụng, Tiểu hầu gia Tạ Oanh Hoài lại truyền thư mời tới. Chu Lang cắn răng một cái, liên lạc với người hầu trong phủ mình, lừa Lệnh Hồ Nhu rằng phụ thân mình đang lâm bệnh nhẹ, rồi cùng người hầu truyền tin rời khỏi tướng quân phủ.
Ra khỏi phủ, đón hắn chính là một chiếc xe ngựa xa hoa được kéo bởi tuấn mã hiếm có từ Đại Uyên tiến cống.
Trong xe ngựa, Tạ Tiểu hầu gia vén màn xe, nhìn vẻ mặt lo lắng thấp thỏm của Chu Lang mà mỉm cười nhẹ:
“Chu huynh.”
Chu Lang thấy là Tạ Tiểu hầu gia, sắc mặt mới lập tức thả lỏng, nhảy vội lên xe ngựa.
Chờ hắn ngồi vững rồi, Tạ Oanh Hoài mới thả màn xe xuống, xoay đầu nhìn sang.
Chu Lang vốn là người có dáng dấp tuấn tú ôn hòa, nhưng lại thích giữ dáng vẻ thanh cao, nên người khác nhìn cũng chẳng sinh lòng mơ tưởng. Thế nhưng sau mấy ngày thành thân, Chu Lang có phần gầy đi, những cử chỉ phong lưu từng dùng để mê hoặc nữ nhân cũng thu lại bớt, khiến người khác bắt đầu chú ý đến dung nhan vốn đã rất xuất chúng của y.
Tạ Oanh Hoài và Chu Lang vốn là người cùng một đường, cả hai đều ưa thích mỹ sắc. Chỉ là Chu Lang còn có chút giới hạn, không cưỡng ép nữ nhân. Còn Tạ Oanh Hoài thì chỉ cần để mắt tới ai là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thủ đoạn không cần quá nhiều.
Tuy vậy, bên ngoài Tạ Tiểu hầu gia vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường quân tử:
“Hôm nay cũng không quá nóng, sao Chu huynh lại toát cả mồ hôi rồi?”
Chu Lang nghe Tạ Oanh Hoài nói vậy, chỉ cười gượng một tiếng:
“Chắc do mặc hơi nhiều.” Nói rồi còn đưa tay kéo kéo vạt áo trước ngực mình.
Bên trong hắn chỉ mặc một lớp áo lót trắng mỏng, trong thời tiết này đã được xem là khá phong phanh. Tạ Oanh Hoài tất nhiên không vạch trần, chỉ khẽ “à” một tiếng, rồi rất chu đáo đưa tay quạt gió giúp Chu Lang.
Chu Lang nói không sợ Lệnh Hồ Nhu là giả. Ngày đó y thật sự bị Lệnh Hồ Nhu dọa cho sợ không nhẹ. Dù hiện tại đã qua, nhưng mỗi lần sờ ngực mình, vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi bị roi quật tới tận xương.
Hôm nay ra cửa, Lệnh Hồ Nhu còn quan tâm hắn lắm, muốn cùng hắn đi nữa cơ. Chu Lang lập tức toát mồ hôi lạnh, may mà người hầu hắn cử đến truyền lời rất lanh lợi, khó khăn lắm mới lừa được nàng ở lại.
Ngồi trên xe ngựa một lúc, mồ hôi lạnh cũng dần khô, sắc mặt Chu Lang trở lại như thường.
Tạ Oanh Hoài vẫn ngồi gần, tay phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt thi thoảng lướt qua. Khi Chu Lang đưa tay chỉnh lại vạt áo, dưới tay áo rộng, cánh tay trắng nõn mảnh mai hiện ra thấp thoáng.
Đặc biệt là trên cánh tay ấy, còn có vài dấu bầm như cánh hoa…
Trước kia Chu Lang chưa từng kiêng dè Tạ Oanh Hoài trong chuyện phòng the, thường nghĩ ra trò mới lạ gì đều kể cho hắn. Những dấu vết lưu lại trên da các nữ nhân mà Tạ Oanh Hoài thích, phần lớn cũng là do Chu Lang bày trò. Chu Lang từng nói, da thịt càng mềm mại, dấu vết lưu lại càng thêm gợi cảm.
Tạ Oanh Hoài đã là người sành sỏi trong chuyện phong nguyệt, vừa liếc mắt đã thấy được nơi tay áo rủ xuống kia là dấu hôn nặng nhẹ lấm tấm – trông càng thêm hấp dẫn.
Chu Lang cảm thấy Tiểu hầu gia ngồi hơi sát quá, liền nghiêng đầu vén màn xe, giả vờ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Tạ Oanh Hoài chỉnh lại tư thế ngồi, đưa quạt qua tay khác, tự mình phe phẩy vài cái.
Chu Lang vốn chỉ định nhìn qua một chút, nhưng không ngờ ngoài đường náo nhiệt bất thường – đông nghịt người qua lại, cảnh tượng thật lâu rồi mới thấy.
“Sao bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?” Hắn hỏi.
Tạ Oanh Hoài thường ngày giao du khắp nơi, tin tức dĩ nhiên nhanh hơn Chu Lang rất nhiều. Hắn nhìn thoáng qua rồi đáp:
“Nghe nói Lệnh Hồ tướng quân đã trở về.”
Chu Lang rất nhạy cảm với hai chữ “Lệnh Hồ”, chỉ trong nháy mắt, cả người liền cứng đờ.
Tạ Oanh Hoài thấy vậy thì cười thầm trong bụng.
“Tin này truyền ra từ mấy ngày trước rồi, chắc trên đường hành quân vẫn còn phải tốn chút thời gian.” Ngụ ý hôm nay người của nhà họ Lệnh Hồ chưa chắc đã thực sự về đến.
Chu Lang cũng không quá quan tâm đến nhạc phụ đại nhân, chỉ là nghĩ tới dáng vẻ ngang ngược hung tàn của Lệnh Hồ Nhu ngày ấy, khiến giờ nghe tới cái tên thôi cũng khiến hắn chân mềm nhũn.
Hắn buông màn xe, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dần xa.
Khoảng chừng bằng thời gian uống một chén trà nhỏ, người đánh xe ở bên ngoài “hừ” một tiếng, báo:
“Hầu gia, đến nơi rồi.”
Chu Lang nhắm mắt nghỉ ngơi lâu sau mới mở ra.
Tạ Tiểu hầu gia nhảy xuống xe ngựa trước, Chu Lang theo sát bước xuống.
Ra khỏi xe, bên ngoài chính là một bến sông lớn, đầy ắp thuyền sơn mài đỏ, được chạm khắc hình hoa sen tinh xảo, cánh sen còn được thêu chỉ vàng dải lụa mềm mại, trông rất đẹp mắt.
Tạ Oanh Hoài trong lòng ngực lấy ra một chiếc ngọc bài, tìm thuyền tương ứng với số trên ngọc bài, rồi cùng Chu Lang bước lên thuyền.
Người chèo thuyền là những cô gái trẻ 17, 18 tuổi, tuy dáng vẻ không quá xuất sắc, nhưng ai cũng thanh tú dễ thương.
Chu Lang nhìn bến sông, lòng gan lại chậm rãi lớn lên, há mồm vui mừng không ngớt với hai cô chèo thuyền đi bên cạnh.
Tạ Oanh Hoài đứng một bên phe phẩy quạt, nhìn Chu Lang vui vẻ.
Chu Lang từ trước tới nay với nữ nhân như cá gặp nước, trên mặt cười rạng rỡ, từ trước những cô gái ấy cũng từng bị hắn làm cho mê mẩn.
Tạ Oanh Hoài cảm thấy cổ họng hơi khô, ho nhẹ.
Ba người cùng nhìn ra ngoài.
Tạ Oanh Hoài quay đầu che miệng nói nhỏ:
“Trên thuyền có chút gió lớn.”
Bây giờ trời trong xanh, không một gợn gió, Tạ Oanh Hoài nói vậy nhưng không ai dám cãi.
Chẳng bao lâu sau, thuyền cập bến, hai cô chèo thuyền tỏ vẻ lưu luyến nhìn Chu Lang.
Chu Lang liếc mắt, hai cô nàng gò má đỏ bừng.
Tạ Oanh Hoài phất tay xua Chu Lang đi tiếp.
Chu Lang theo hắn bước đi.
Tiệc Hoa Rụng có chút khác biệt so với các bữa tiệc bình thường, đó là mời những quý ông có thân phận đến đảo nhỏ, cùng những kỹ viện xinh đẹp, phong nhã nhưng cũng rất phóng túng.
Bởi vì tiệc Hoa Rụng rất hợp gu giới quý tộc, nên càng ngày càng lớn, các mỹ nhân cũng ngày càng xuất sắc hơn.
Chu Lang thích mỹ nhân, sao có thể bỏ lỡ cơ hội thế này?
Trên đảo đào hoa sáng rực, rất nhiều cô gái mặc y phục trắng mỏng nhẹ đi qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông bạc và tiếng cười trong trẻo như chim hoàng oanh.
Chu Lang cùng Tạ Oanh Hoài đã tới nhiều lần nên cũng không tỏ ra quá hứng thú, chỉ nhẹ nhàng đi theo cùng nhóm, đôi lúc những cậu ấm tuổi trẻ lại nhìn thẳng vào các cô gái.
Tạ Oanh Hoài vừa đi vừa lắc đầu:
“Sao vẫn là mấy năm trước kiểu cũ?”
“Cũ rồi, mấy cô ấy đều là mới mẻ với người khác thôi,” Chu Lang đáp.
Tạ Oanh Hoài vốn là tay chơi chuyên nghiệp, nên chẳng thấy cô nào đặc biệt, vẻ mặt thiếu chút hứng thú.
Còn Chu Lang ở chỗ này lại như cá gặp nước thật sự.
Tiệc trên đảo đã bày sẵn.
Tạ Oanh Hoài cùng Chu Lang vừa ngồi xuống, tiệc Hoa Rụng cũng bắt đầu.
Mười mấy giỏ hoa do các cô gái mặc váy sa mỏng nối đuôi nhau đặt lên bàn khách, rồi văn nhân được mời đến đánh giá sắc đẹp các mỹ nhân.
Theo quy định tiệc Hoa Rụng, thường những người đẹp nhất được giữ lại đến cuối cùng.
Tạ Tiểu hầu gia nhìn mấy cô gái một hồi, thấy không ai bằng những cô bên Chu Lang, liền nhẹ nhàng nhặt một bông hoa trên bàn đặt sang bên cạnh cho Chu Lang.
Chu Lang thật ra rất hứng thú, trong mắt y, trên đời mỹ nhân có da có thịt, có chút dung mạo tầm thường, nhưng nếu có vẻ đẹp trời sinh thì mới thật sự đáng ngắm.
Tạ Oanh Hoài thở dài.
Chu Lang mới hỏi:
“Sao vậy?”
Tạ Tiểu hầu gia ném bông hoa trở lại bàn, hừ một tiếng:
“Nhìn cả buổi, không có ai lọt vào mắt.”
Chu Lang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên có tiếng đàn tỳ bà vang lên.
Tạ Tiểu hầu gia nhìn lên sân khấu lần nữa.
Tiệc Hoa Rụng đã bước sang phần sau, các mỹ nhân lên sân khấu không chỉ đẹp về diện mạo mà còn bắt đầu khoe vẻ thanh lịch, duyên dáng.
Giống như bây giờ có một mỹ nhân ôm đàn tỳ bà, mặc váy vàng nhạt, mắt sáng trong tinh ranh.
Chu Lang chỉ chớp mắt một cái đã bị thu hút hoàn toàn, quên mất nói chuyện với Tạ Oanh Hoài.
Tạ Oanh Hoài cũng chỉ lướt mắt nhìn hai lần, rồi lại cúi đầu chơi chén rượu.
Tiếng đàn kết thúc, mỹ nhân cất tiếng hát trong veo như tiếng chim hoàng oanh, Chu Lang vỗ tay khen ngợi.
Tạ Tiểu hầu gia đã xem qua rất nhiều mỹ nhân, dù đến cả nghìn cũng không ít hơn 800, nếu thấy không thích thì năm sau cũng sẽ không đến tiệc Hoa Rụng nữa.
Chu Lang thì không biết, hắn xem mỹ nhân không phải vì chán mà là do không gặp được người làm hắn cao hứng.
Càng về cuối, mỹ nhân lên sân khấu càng lộng lẫy, chỉ là đối với Tạ Tiểu hầu gia ở nơi này, chưa có ai được gọi là tuyệt sắc.
Khi tiệc Hoa Rụng kết thúc, các mỹ nhân đồng loạt xuống sân khấu.
Kế đó mới là phần ngắm cảnh rực rỡ nhất.
Một số mỹ nhân cầm hoa xuống dưới, đổi thành trang phục nhẹ nhàng, rồi bắt đầu khởi múa dưới ánh đèn lồng rực rỡ.
Khí trời mát dịu, mồ hôi lấm tấm, quần áo nhẹ nhàng bay bay, rất mê hoặc.
Tạ Tiểu hầu gia nhìn cảnh tượng trước mắt, ngẩng đầu thấy Chu Lang đã đứng lên.
Dưới sân khấu, nhiều công tử cũng đứng dậy theo.
Một lúc sau, các mỹ nhân tản ra như đàn bướm, lại kéo nhau đến bên Chu Lang.
Tên tiệc Hoa Rụng có nghĩa, “mỹ nhân như đàn bướm rụng hoa,” dưới sân khấu này, các công tử trong tay đều cầm bông hoa – chính là những “đàn bướm sống” đang khoe sắc dưới ánh đèn.
Chu Lang cầm một cành hoa, rồi đưa cho một cô trong đó.
“Mấy cô có thể gắn hoa nhụy lên tay được không?” Một mỹ nhân bên cạnh, vừa múa xong, mồ hôi ướt đẫm, nhẹ nhàng đưa tay cho Chu Lang.
Chu Lang nhéo cành hoa trên tay cô ấy, rồi gắn lên ngực đầy đặn nàng.
Chu Lang tươi cười khen:
“Tốt lắm.”
Cô gái chưa kịp tươi cười thì đã có một cô khác kéo tay Chu Lang, gắn hoa lên bụng y.
“Mấy công tử, nhìn hoa gắn ở bàn Dao Quang có đẹp không?” Một mỹ nhân khác tóc đen nhánh, gắn hoa trên tay, tơ lụa mềm mịn như vải.
Chu Lang bị các mỹ nhân quấn lấy, người thì kéo quần áo, người thì tháo đai lưng, hắn say mê hưởng thụ.
“Đẹp.” Nói xong, hắn bật cười mê hoặc, “Chỉ là ở đây mỹ nhân quá nhiều, ta phân biệt không ra ai đẹp hơn ai.”
Một chàng công tử tuấn tú tươi cười, câu nói khiến lòng người say đắm.
Xiêm y bị kéo ra, đai lưng vứt trên đất, ngực lộ ra hơn một nửa.
Bảy tám mỹ nhân quấn lấy Chu Lang.
Tạ Tiểu hầu gia thấy thế cũng thấy thú vị, gắn vài bông hoa lên người mình rồi đẩy các cô gái sang cho Chu Lang.
Mỹ nhân quấn lấy Chu Lang ngày càng đông.
Chu Lang hôn lên má một cô có lúm đồng tiền.
Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, dù đã có gia thất, nhưng làm đại trượng phu tam thê tứ thiếp, có gì không được?
Chỉ cần Lệnh Hồ Nhu không biết là được.
Chu Lang mở hai tay, bốn năm mỹ nhân chen vào vòng tay.
Hắn kéo một cô lên, hỏi:
“Tối nay xem ai là đẹp nhất?”
Tạ Tiểu hầu gia ngồi đó, nhìn Chu Lang được mấy mỹ nhân vây quanh tiến vào rừng đào sâu bên trong.
Trên hồ không có gác mái, không có chỗ che chắn, người đi lại đều có thể nhìn thấy, không sợ bị phong lưu văn nhân làm loạn.
Tạ Tiểu hầu gia là người lạnh lùng, nên nhìn quanh những người làm loạn kia, ánh mắt không chớp.
Bên bầu rượu đã không còn…
Tạ Tiểu hầu gia hơi say.
Rừng đào đẹp đến mức không muốn ở lại lâu, hắn đi đến bên bờ, thổi thổi gió, tỉnh táo lại.
Bỗng thấy giữa hồ sáng lên mấy chiếc đèn trên thuyền chài, Tạ Tiểu hầu gia tưởng mình nhìn nhầm.
Tiểu hầu gia xoa mắt xem lại, cái hình dáng của thuyền kia cũng đã rõ ràng