Trong nội điện, không khí bỗng chốc tĩnh lặng. Tiêu Minh Tắc khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng ra ngoài trướng, chỉ lờ mờ trông thấy bóng dáng yểu điệu của Trịnh Ngọc Khánh, nhưng trong lòng hắn vẫn lưu luyến một chút hy vọng mong manh.
Trịnh Ngọc Khánh tiện tay nhặt tấm lụa mỏng khoác lên vai, che đi bờ vai trơn láng. Nàng nhàn nhạt cất giọng: “Nếu lại lập thêm một Hoàng hậu để che mắt thiên hạ, ta cũng đâu nỡ đem đứa nhỏ của mình giao cho kẻ khác nuôi dưỡng? Tam lang, ngài cũng không muốn mở to mắt làm người mù, chỉ hươu gọi ngựa, để quần thần nghĩ rằng ta mang thai là do tiên đế nhập mộng * hợp, đúng không?”
Tiêu Minh Tắc đã đồng ý lập Nguyên Bách làm hoàng thái đệ, điều này khiến lòng nàng đã đủ thỏa nguyện. Nàng không muốn thêm cành mẹ cành con, hiện tại như vậy đã là quá tốt rồi. Tâm tư con người vốn như trời cao khó lường, huống chi nếu thật sự sinh ra con trai, Tiêu Minh Tắc tất sẽ trăm phương nghìn kế truyền ngôi cho con của hai người. Còn nếu là con gái, nàng tự nhận mình vẫn đang mò mẫm học cách làm mẫu thân, huynh muội trong nhà chưa chắc đã hòa thuận như ý.
“Tam lang tuy giấu được chuyện của tiên đế rất lâu, nhưng cận thần biết việc này cũng không phải ít,” Trịnh Ngọc Khánh dựa vào hiểu biết bao năm, cảm thấy Tiêu Minh Tắc hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy. “Bọn họ vốn đã nghi ngờ Nguyên Bách là con của ngài và ta lén sinh ra. Nếu giờ lại thêm một đứa nhỏ, e là trong lòng bọn họ còn nghĩ ngài có sở thích kỳ lạ nào đó.”
Trịnh Ngọc Khánh buông lỏng tâm tư, không muốn tranh cãi với hắn vào lúc này. Nàng kiên nhẫn quay lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Sinh con làm gì? Hiện giờ yên ổn như vậy chẳng phải tốt sao? Tam lang muốn thấy ta chịu khổ sở lần nữa à?” Nàng má hồng còn vương sắc đào hoa, đôi mắt long lanh như sóng nước, phong tình vô hạn. “Bất quá, Tam lang ốm yếu thế này thì tốt hơn, để mẫu hậu được an nhàn hưởng thụ.”
Khi nàng chủ động, cơ thể không còn kháng cự như khi bị ép buộc. Dù chỉ là ngẫu nhiên hòa hợp, nhưng Tiêu Minh Tắc nằm trên giường, không thể phản kháng, thái dương gân xanh nổi rõ, chỉ đành để cho nàng muốn làm gì thì làm. Gương mặt hắn đỏ ửng hơn cả nữ nhân, thậm chí vô thức phát ra những âm thanh khiến người nghe mà động lòng.
“Quả nhiên tuổi trẻ vẫn là tốt nhất, khiến mẫu hậu cũng có chút không chịu nổi. Lát nữa gọi Vạn Phúc mang thuốc tránh thai vào,” Trịnh Ngọc Khánh cúi xuống, để lại trên cổ hắn một dấu son mang hương hoa hồng, tựa như nhân vật trong thoại bản đến thanh lâu, ngả ngớn nhấc cằm hắn, khẽ thổi một hơi. “Thật đúng là khiến người ta thương yêu. Lần sau nhớ tự mình uống thuốc, để ta còn quay lại thổi cho nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play