Trịnh Ngọc Khánh thoáng nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng cánh tay đang vòng quanh eo nàng lại mạnh mẽ, không cho phép nàng từ chối dù chỉ một chút. Ánh mắt Tiêu Minh Tắc khi chạm vào nàng lại thoáng né tránh, rõ ràng ý tứ đã hiển hiện.
Nàng khẽ đặt ngón tay bên môi hắn, cất giọng trêu đùa: “Xem ra Thánh Thượng gần đây không còn ho ra máu, vậy mà nằm trên giường bệnh vẫn còn tâm tư này sao?”
Tiêu Minh Tắc chẳng hề giận, chỉ khẽ há miệng cắn nhẹ ngón tay nàng, cẩn thận mút sạch chút nước trái cây còn vương lại. Trong ánh sáng vàng rực của ngự trướng, thiên tử làm những việc này trông thuần thục như thể đã quen từ lâu. Hắn tiến thoái nhịp nhàng, như thể xem ngón tay nàng là một quả nho mà thưởng thức. Người ta thường nói tay đứt ruột xót, Trịnh Ngọc Khánh nhìn hắn chăm chút hầu hạ, ánh mắt ẩn chứa tình ý vẫn dán chặt vào nàng, khiến nàng nhất thời cảm thấy cả người ngưa ngứa, thoáng chút thẹn thùng.
Nàng vốn được nam nhân nâng niu chiều chuộng, lại đang ở độ tuổi khao khát chuyện nam nữ. Đã mấy tháng trôi qua không trải qua việc này, nếu nói trong lòng không còn chút vương vấn thì cũng không đúng. Nàng quả thực có chút nhớ nhung.
Nhìn nam nhân trước mặt, ngoài việc không quá hòa hợp với nàng, kỳ thực không có gì không tốt. Nếu xem hắn như một vật vô tri, thỉnh thoảng vui vẻ một phen cũng không mâu thuẫn gì lớn.
Nhìn hắn dịu dàng như chú cừu non, khẽ liếm láp, thật là một mặt mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Thấy sắc mặt Trịnh Ngọc Khánh ửng hồng, Tiêu Minh Tắc mới buông ra, mỉm cười nói: “Nương nương dạy bảo rất đúng, chỉ là nhi thần bệnh nặng không thể cử động, e phải phiền nương nương rủ lòng thương xót đôi phần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT