Tiêu Minh Tắc khẽ mỉm cười, ngón tay đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ nhịp: “Có thể giữ được hiện tại đã là muôn vàn khó khăn, làm sao còn dám mong đợi niềm vui bất ngờ?”
Bọn họ cả đời này e là chỉ có thể tiếp tục như vậy. Dù hắn có trăm phương nghìn kế để cầu xin nàng, cũng không thể đổi lấy một trái tim chân thành. Hắn chỉ đành dừng lại ở một khoảng cách không gần không xa với nàng, miễn cưỡng duy trì sự hòa hợp mong manh.
Hắn biết rõ, càng làm như vậy, Trịnh Ngọc Khánh sẽ càng bị đẩy xa hơn. Cát chảy trong tay không ngừng tuột mất, nhưng càng nắm chặt, hắn lại càng sợ mất đi chút cát nhỏ bé còn sót lại.
Chỉ vì muốn giữ lại chút cát mong manh ấy, hắn đành nới lỏng tay, bảo vệ mạng sống của người nàng yêu thương nhất, để nàng còn chút lưu luyến cuối cùng với cuộc đời này.
“Xuất gia vốn là để tránh xa chuyện trần tục. Thánh Thượng hướng về Phật pháp để cầu giải thoát khổ đau, nhưng đâu phải tăng nhân như bần tăng có thể thấu hiểu. Thánh Thượng đã là người tôn quý nhất trên đời, há có thể để bần tăng tùy tiện bình phẩm?” Giác Minh đại sư nhẹ nhàng đáp lời.
Tiêu Minh Tắc khẽ cười nhạt: “Tình thân cốt nhục của thiên gia vốn mỏng manh hơn người thường. Quan hệ giữa phu thê, mẫu tử lại càng phức tạp, quả thực có phần khó bề xử lý.”
Giác Minh mỉm cười, nói: “Người xuất gia không vướng bận chuyện nam nữ, càng không thể thấu hiểu những điều tích tụ trong lòng Thánh Thượng. Chỉ là, nếu nhìn một cách bình tâm, Thánh Thượng nếu muốn làm một người vui vẻ, tự nhiên sẽ nghĩ cho người đó, cho người đó những gì họ cần, chứ không phải áp đặt ý muốn của mình lên họ. Dĩ nhiên, nếu Thánh Thượng chỉ cầu sự thoải mái cho bản thân, thì cũng không cần bận tâm đến những điều này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play