Trịnh Ngọc Khánh không nhớ nổi mình đã trở về Thanh Ninh Cung như thế nào. Trong tâm trí nàng, chỉ còn văng vẳng tiếng lục lạc lanh lảnh, lúc ẩn lúc hiện, khiến lòng nàng tan nát. Từ đó, nàng không còn đụng đến món bánh hạnh nhân m hay mật táo đào sữa bò nữa.
Tiêu Minh Tắc vẫn giữ lời hứa. Tuy vị tân hầu trung được hắn chọn còn đang ở Lạc Dương, chưa đến nhậm chức, nhưng hắn đã sai người tiếp nhận việc dạy dỗ Nguyên Bách, từng bước hướng dẫn đứa nhỏ.
Nguyên Bách vốn là một đứa trẻ thông minh, ham học hỏi, nhưng thấy mẫu thân ngày càng u sầu, nó cũng trở nên lười nhác trong việc học, không còn nhiệt huyết như trước.
Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, Trịnh Ngọc Khánh vừa xót xa vừa đau lòng, đến nỗi việc ăn uống cũng mất ngon.
Chẩm Châu, người hầu cận bên nàng từ nhỏ, hiểu rõ nỗi khổ trong lòng nàng, thường rủ nàng ra ngoài dạo chơi. Thỉnh thoảng, họ đến Ngự Hoa Viên, đứng ở đình đài phóng tầm mắt nhìn xa, thu trọn cảnh sắc hoàng cung vào đáy mắt.
Nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, Chẩm Châu không nén được, an ủi nàng: “Nương nương, ngài xem, tân niên sắp đến rồi. Nô tỳ mạo muội, nghĩ rằng ngài cũng không bận việc gì, chi bằng chúng ta cùng làm sủi cảo, náo nhiệt một phen. Sang năm, không phải ngài cũng sẽ dời đến cung mới sao?”
Ý tứ hoàng đế là tháng Giêng phong bút nên sẽ không dời cung vào tháng này, hoặc là cuối năm, Thái Thượng Hoàng và Thái hậu sẽ chuyển đến Trường Tín Cung, hoặc phải đợi qua tháng Hai mới chọn ngày lành để dời cung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play