Hiển Đức đứng ở cửa tiểu viện, tay áo buông thõng, dù mắt mỏi nhức đến mức gần như không mở nổi, hắn vẫn chỉ dám dựa vào cột hành lang, híp mắt chờ đợi phân phó.
“Tổng quản, ngài vào trong nghỉ một lát đi,” một nội thị vừa mang trà vào, quan tâm nói: “Gió ngoài này lạnh như dao cắt, vạn nhất trúng phong hàn…”
Phong hàn thì còn là chuyện nhỏ, nếu ngủ quên trong giá rét, đến khi vào phòng ấm, lạnh nóng xen kẽ, dẫn đến trúng gió, miệng mắt méo mó, e là không thể tiếp tục hầu hạ Thánh Thượng.
Hiển Đức chợp mắt một chút, đầu óc đã tỉnh táo hơn đôi phần. Nghe nội thị nói nhỏ, hắn vội chỉnh lại thần sắc, thấp giọng hỏi: “Thánh Thượng vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Vị kia còn chưa tỉnh, Thánh Thượng làm sao yên tâm nghỉ được?”
Nội thị thở dài, “Điện hạ vừa sai nữ quan đến hỏi thăm bệnh tình của nương tử, lại khuyên Thánh Thượng lấy quốc sự làm trọng, nhưng bị từ chối.”
Trịnh Ngọc Khánh bản tính nhu nhược, dù tự sát bằng cách đâm vào đầu, vết thương không quá nặng, tính mạng không nguy, nhưng dưới thân có dấu máu, vết thương trên trán cũng khá sâu. Thái y không dám hỏi nguyên nhân những vết thương này, chỉ châm cứu và dặn phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được động khí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play