Giang Dĩ lập tức xoay người, nhón chân giành lại, nhưng Tống Nam Sơn giơ tay cao quá, còn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn tấm ảnh thật lâu.
“Thích? Anh thích thì lấy đi! Dù sao trong mắt anh, tôi cũng chỉ như thế!” Giang Dĩ mặt đỏ bừng, bất chấp tất cả, cắn răng tức giận, bước chân càng lúc càng nhanh.
Tống Nam Sơn từ phía sau nắm chặt tay Giang Dĩ, sốt ruột đưa tấm ảnh lên trước mặt cậu, giọng lo lắng:
“Đây là Tạ Thanh Ngô chụp sao? Hắn dùng thứ này để uy hiếp cậu?”
Giang Dĩ cúi đầu không đáp, chẳng lẽ cậu dám nói mình tự nguyện lên giường với Tạ Thanh Ngô?
Sau khi chân đạp N chiếc thuyền bị phát hiện, cậu rất chột dạ.
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Giang Dĩ giận dữ quăng ra một câu tra nam hờ hững.
Tống Nam Sơn lập tức nói:
“Tôi đưa cậu về nhà.”
Giang Dĩ nhíu mày:
A?
A?!
“Tống Nam Sơn, tôi là cái tên khốn nạn từng cắm sừng anh, anh còn muốn đưa tôi về nhà? Anh bị gì vậy?”
Ngoại tình, lại còn ngoại tình không ngừng, lại còn ngay trước mặt người ta mà ngoại tình.
Tống Nam Sơn bình thản, rút bật lửa ra, ngay trước mặt cậu đốt tấm ảnh thành tro bụi.
Tống Nam Sơn cụp mắt, nhìn đầu ngón tay bỏng rát do ngọn lửa vừa liếm qua. Giọng anh khẽ run:
“Tôi đã trách nhầm cậu. Tôi luôn nghĩ là cậu chủ động… không ngờ lại là bị ép buộc.”
Anh ta không hề biết Giang Dĩ thật ra đang đạp năm chiếc thuyền, tưởng chỉ có mình Tạ Thanh Ngô.
【Leng keng! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Cởi bỏ khúc mắc của Tống Nam Sơn. Hảo cảm +100. Vận khí bùng nổ, mở khoá đạo cụ siêu thần cấp!】
Giang Dĩ cảm thấy áo khoác mình tự dưng biến mất, áo thun bên trong cũng không thấy đâu, thay vào đó là cảm giác ren ngưa ngứa lành lạnh.
【Siêu gợi cảm nội y tình thú X1 – đã tự động mặc cho ký chủ. Màu hồng phấn, tam giác ren, có thể siết mông ra hai vết đỏ đáng yêu đó nha】
Má nó…
Đây mà gọi là siêu thần cấp đạo cụ?! Đây là siêu sắc cấp thì có!
Tống Nam Sơn thấy Giang Dĩ mặt đỏ bừng, tưởng cậu vì chuyện bí mật khó nói mới mất tự nhiên.
Thật ra trong lòng Giang Dĩ đã xấu hổ muốn nổ tung, đến mức quên luôn việc khống chế nét mặt.
Hắn hít sâu một hơi, khẽ xin lỗi:
“Thực sự xin lỗi. Tôi không nghĩ chuyện giữa cậu và hắn lại là như vậy. Chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?”
Giang Dĩ hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Không được.”
Tống Nam Sơn đưa tay giữ lấy cánh tay cậu, lại bị Giang Dĩ lạnh lùng hất ra không chút do dự.
Giang Dĩ chỉ vào chính mình, cau mày, gằn từng chữ: “Chúng ta không thể ở bên nhau.”
Giang Dĩ quyết tâm tránh xa hết mấy người chồng này, làm một tiểu thụ độc lập tự cường.
Thấy Tống Nam Sơn không hiểu, còn rũ tay run run, cậu bất đắc dĩ túm cổ áo hắn kéo lại. Nhưng Tống Nam Sơn cao hơn cậu cả cái đầu, cậu phải nhón chân mới trừng mắt đối diện được.
Giang Dĩ khí thế rõ ràng thấp đi một bậc vì cái thấp hơn mất nửa đoạn, cậu ngượng ngập lại quật cường, tự cho là hung dữ:
“Tôi là một kẻ tồi tệ, anh biết rõ tôi là hạng người gì. Đừng vì tôi mà ngu ngốc nữa.”
“Chúng ta đã sớm chấm dứt, không còn quan hệ gì hết.”
Tống Nam Sơn là đại minh tinh, bị chụp cảnh kéo kéo giằng giằng sẽ phiền phức to, nhất là còn bốn người chồng khác đang nhìn chằm chằm.
Đến lúc đó bị ném cho cá mập ăn, khẳng định không mong chờ được ai cứu cậu.
Tống Nam Sơn lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Dĩ hồi lâu. Giang Dĩ tuy không thấy rõ giờ phút này hắn đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn cái hảo cảm độ tăng vùn vụt kia, trong lòng cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Anh nhất định đang nghĩ, uổng công có một gương mặt xinh đẹp này thật sự quá đơn thuần, chẳng biết làm ra vẻ, hoàn toàn không giống đám yêu tính quyến rũ đê tiện bên ngoài, thậm chí còn chẳng buồn chủ động quyến rũ anh.
Giang Dĩ sắp sửa thở dài xoay người rời đi, thì hắn lại bất ngờ dùng sức ôm chặt lấy Giang Dĩ, áp sát bên tai cất giọng hỏi khẽ:
“Cậu cảm thấy mình bẩn, không xứng với tôi, nên mới nói vậy đúng không?”
Giang Dĩ thở dài.
Lại lên cơn tự luyến gì đây.
“Tống Nam Sơn, tôi nói lại lần cuối, chúng ta đã chia tay.”
Tống Nam Sơn có thể trở thành đỉnh lưu, cũng nhờ vào dáng vẻ luôn phóng túng kiêu ngạo, trên người tràn đầy khí chất thanh xuân ngông cuồng, khiến người ta khó lòng dứt mắt. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày của hắn đều có thể khiến thiếu nữ rung động, huống chi trời cao còn ban cho hắn một giọng nói vô cùng cuốn hút.
Nếu không phải Giang Dĩ đã quyết tâm nghiêm túc làm người, tuyệt đối không nuôi cá thì cái vị người đàn ông chân thành, thật thà này, cậu thật sự rất thích.
Sắc mặt Tống Nam Sơn trầm xuống, đôi mắt sáng rực cũng dần rũ xuống, trông y hệt một con chó nhỏ rõ ràng chẳng làm sai điều gì, vậy mà lại bị đánh một gậy oan uổng.
Yên lặng nuốt một ngụm chua xót, anh giật giật yết hầu, giọng nói khàn khàn, lộ ra một câu đầy ủy khuất:
“Để tôi đưa cậu về nhà, tạm thời lấy danh nghĩa trước kia, được không?”
“Không cần.”
Cậu dứt khoát từ chối.
Điện thoại Tống Nam Sơn đổ chuông.
“Xin lỗi, tôi có cuộc họp, phải đi trước.”
Tống Nam Sơn hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Giang Dĩ.
Bất ngờ, một bàn tay khẽ vuốt qua gương mặt Giang Dĩ, ngay sau đó, một nụ hôn thật nhẹ, gần như chỉ là lướt qua, rơi lên má cậu, giọng dịu như dỗ trẻ con:
“Ngày mai tôi đến đón cậu đi phỏng vấn. Tạ Thanh Ngô không cho cậu tài nguyên, tôi sẽ bù hết. Ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi.”
Giang Dĩ gãi gãi gương mặt vừa bị lửa đốt qua giống như bỏng rát, muốn dùng tay mình xoa bớt nhiệt độ. Kết quả, chẳng những mặt không nguội đi, mà lòng bàn tay cũng đỏ lên theo.
Cậu nhìn bóng lưng Tống Nam Sơn đang xa dần, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Biết rồi, mai chắc chắn không ở nhà.”
Giang Dĩ đưa tay vào túi quần, siết chặt chiếc chìa khóa lạnh buốt, cảm giác răng cưa sắc lạnh cắn vào da thịt, lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút rồi chậm rãi cất bước đi.
Nguyên chủ trước kia lăn lộn đến trời long đất lở, vậy mà cuối cùng cũng chỉ tích cóp được một căn nhà.
Hệ thống:【Cái gì mà nguyên chủ? Lần này thiết lập nhân vật vốn là hệ thống đặc biệt đo ni đóng giày cho cậu đấy. Cậu lăn lộn suốt bao lâu, căn nhà nào cũng là lấy tên mấy ông kim chủ đứng tên, không có nổi một chỗ thực sự thuộc về cậu, toàn bị họ dắt mũi xoay quanh mà thôi.】
Giang Dĩ mặt nhỏ đỏ bừng, hải vương ngốc nghếch bị vạch trần, xấu hổ đến mức lúng túng tự giễu:
“À… cảm tình là do chính tôi tự mình lăn lộn nên mới ra nông nỗi này.”
Giang Dĩ nghĩ nghĩ, tự mình an ủi:
“Không sao, hiện tại không phải vẫn còn một căn nhà đây à? Về sau tôi sẽ chậu vàng rửa tay, ngoan ngoãn làm người đàng hoàng, sẽ không còn bị ai tóm về quăng cho cá mập ăn nữa.”
Hệ thống cười khẽ, giọng giấu đầy ám muội.
Giang Dĩ cầm chìa khóa đứng trước cửa, trong lòng đầy mong đợi, chậm rãi xoay chìa.
Cửa két một tiếng mở ra, trước mặt là một mảnh tối đen.
Ngay sau đó, từ trong bóng tối, một bóng người cao lớn tràn ngập hơi thở nguy hiểm hiện ra, đối diện ánh sáng ngoài hành lang, âm u nhìn thẳng vào Giang Dĩ.
【Blind box mở ra thành công ~ Đây là người chồng thứ tư của cậu——】
Đây... đây là nhà tôi?!
Hệ thống thong dong cười khẽ:
【Tôi nhớ hình như tôi chưa từng nói chiếc chìa khóa đó là nhà của cậu đâu nha, tôi chỉ bảo nó là chìa khóa về nhà mà thôi, nhà ai, tôi cũng không rõ lắm đâu.】