“Tạ tổng hình như rất thích cậu.”

Tống Nam Sơn có bàn tay vừa đẹp vừa ấm, khi nắm lấy tay Giang Dĩ, lực đạo vừa phải, lại vừa khéo giữ chặt cổ tay cậu.

Giang Dĩ định giật tay ra nhưng không thoát, ngửa đầu trừng Tống Nam Sơn một cái, ánh mắt đầy cảnh giác và lên án, như thể trách hắn cản đường mình bỏ chạy.

Tống Nam Sơn cũng nhìn Giang Dĩ. Trên hàng mi dày của Giang Dĩ còn rủ xuống một giọt nước mắt nhỏ, khiến ánh mắt hắn tối đi.

“Tạ tổng, người này không đáng để anh truy đuổi như thế, phải không?”

Trong ánh mắt Tống Nam Sơn hiện lên chán ghét, sắp không giấu được, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, lặng lẽ che chở cho người yêu cũ.

Thật ra chuyện bọn họ đều thật lòng thích Giang Dĩ, ai cũng tự biết rõ trong lòng nhưng không ai chịu nói ra, vì trong mắt họ, thừa nhận tình cảm đó chẳng khác nào một kiểu sỉ nhục.

Vì vậy Tạ Thanh Ngô không hề thừa nhận, mà chỉ lạnh mặt, dời toàn bộ mũi nhọn về phía Giang Dĩ. Hắn hạ giọng, giọng nói đè nén đầy cảnh cáo:

“Giang Dĩ, những lời vừa rồi của cậu, tốt nhất dùng cái đầu vốn chẳng ra gì của mình mà suy nghĩ lại cho rõ.”

Giang Dĩ nghe xong câu đó lập tức bùng nổ, hất tay đang vùng vằng:

“Tôi còn phải nghĩ? Tôi nói tôi từ chức! Tôi không làm nữa! Tôi về quê làm ruộng còn có tương lai hơn làm việc cho anh!”

Tạ Thanh Ngô và Tống Nam Sơn đều chưa từng thấy Giang Dĩ phản kháng dữ dội như vậy, ánh mắt cả hai nhìn cậu đầy kinh ngạc.

Giới giải trí ai chẳng biết Giang Dĩ, cái tên giả thiếu gia nằm mơ cũng muốn nổi danh, thà chết cũng không chịu từ bỏ cơ hội tiến vào giới showbiz.

Tạ Thanh Ngô nhíu mày: “Cậu đừng có hối hận.”

Giang Dĩ nghiến răng, hất mạnh tay Tống Nam Sơn ra, rồi ngay trước mặt Tạ Thanh Ngô, lại đẩy Tống Nam Sơn sang một bên. Cậu cũng hạ giọng, nhưng giọng nói run lên vì tức giận, gằn từng chữ rống trả:

“Tôi hối hận cái gì? Tôi có gì để mà hối hận?”

Rống xong, cậu lại quay sang trừng Tống Nam Sơn:

“Anh đừng có đụng vào tôi. Chúng ta chẳng có liên quan gì cả, một chút quan hệ cũng không có.”

Nói xong, Giang Dĩ quay lưng bỏ đi, bước chân loạng choạng như muốn chạy trốn thật nhanh, không chút lưu luyến.

Cậu rất thích mấy người đàn ông này, ai cũng đẹp trai, giàu có, nếu đây là thời đại đa phu đa thê, Giang Dĩ ngại gì không gom hết về hậu cung.

Nhưng đáng tiếc bây giờ là xã hội hiện đại, chân đạp nhiều thuyền sẽ lật thuyền, rồi bị cá mập ăn sạch.

Giang Dĩ tưởng mình đã chạy tới chỗ an toàn, đang lúi húi trong túi lục chìa khoá ra xem thì lại sờ thấy một tấm ảnh giấy.

Cả người cậu cứng đờ, run run rút góc ảnh ra nhìn, mặt lập tức đỏ bừng.

Sao lại còn sót một tấm ảnh dâm bại thế này chưa vứt đi?!

Giang Dĩ cảnh giác liếc quanh, xác nhận không ai, mới vội vàng lôi tấm ảnh ra định xé.

Ai dè tay ấm áp của Tống Nam Sơn đột nhiên đè lên đầu ngón tay cậu, giây sau tấm ảnh đã bị anh đoạt mất.

Cậu thề! Cậu vô tội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play