Giang Dĩ cố lục lại ký ức, mới phát hiện hệ thống quả thật chưa từng nói chiếc chìa khóa này là nhà của cậu.

【Hiện tại, người đang đứng trước mặt cậu tên Phó Trí Sâm, hảo cảm độ: 0. Anh chính là đối thủ một mất một còn của Tạ Thanh Ngô. Khi phát hiện cậu bò lên giường Tạ Thanh Ngô, vì tâm thái muốn đoạt đi tất cả của kẻ thù, cậu cũng thuận lý thành chương bò lên giường anh ta. A —— thật là tốt đẹp biết bao, ba người các ngươi chuẩn bị sắm vai chiến tranh lạnh tình trường dự bị.】

“…Ngại quá, đi nhầm.” Giang Dĩ giả bộ bình tĩnh, tính xoay người bỏ chạy.

Nhưng ngay khi cậu vừa nắm tay nắm cửa, hoảng hốt phát hiện cánh cửa sớm đã tự động khóa lại từ khoảnh khắc cậu bước chân vào phòng.

Cửa đóng kín mít, đến ánh sáng ngoài hành lang cũng không lọt nổi qua khe hở.

Phó Trí Sâm đứng đó, bóng dáng cao lớn như mũi tên đã lên dây, chỉ cần Giang Dĩ hơi động đậy, mũi tên ấy sẽ xuyên thủng tim cậu ngay lập tức.

Nguy hiểm giống như vòi nước bị vặn mở, lặng lẽ tích tụ trong căn phòng u ám.

“Đi nhầm? Sao vậy? Trong tòa nhà này còn nơi nào để cậu đi à?” Phó Trí Sâm đột nhiên cười khẽ, nhưng trong mắt không có nửa tia ý cười, hơi thở lạnh lẽo như thể muốn chặn đứt cả đường thở.

“Tạ Thanh Ngô cũng mua nhà ở đây? Cậu để hắn ngủ xong rồi qua lượt tôi kế tiếp?” Phó Trí Sâm bước lên, thân hình to lớn như dã thú lặng lẽ áp sát con mồi.

Anh chậm rãi đi về phía trước, mang theo áp lực kinh người. Cho dù Giang Dĩ có thể xoay người, cậu cũng không dám quay lưng lại để lộ sơ hở.

Giang Dĩ chỉ có thể trợn mắt nhìn Phó Trí Sâm tiến đến gần, bức mình vào góc tường, không để lại chút đường sống nào, thậm chí cả khe hở để thở cũng không có.

Ngay lúc Giang Dĩ tưởng mình sẽ bị đánh, Phó Trí Sâm lại đột ngột cúi đầu, khẽ hôn lên chóp mũi cậu, giọng trầm thấp:

“Tôi không muốn đoán.”

Giang Dĩ còn chưa kịp thở phào, giọng nói kia lập tức khôi phục lạnh lẽo ra lệnh:

“Cởi quần áo.”

Không đợi Giang Dĩ mở miệng, tay Phó Trí Sâm đã sờ lên áo khoác. Khi ngón tay chạm đến lớp vải mỏng bên trong, hắn khựng lại, hít sâu một hơi lạnh, môi khẽ mím, tựa hồ cũng bị cảnh xuân này đâm vào mắt.

Giang Dĩ hoảng loạn, nhanh chóng giằng tay hắn ra, siết chặt mép áo, mắt đỏ bừng cảnh giác nhìn chằm chằm.

Nhưng Phó Trí Sâm đã kéo khóa áo khoác xuống, soạt một tiếng, vạt áo mở sang hai bên.

Đôi mắt Giang Dĩ run lên dữ dội. Cậu lập tức khép chặt áo lại, nhưng hai má đã đỏ bừng không cứu vãn.

Phó Trí Sâm hơi thở khàn khàn, cắn nhẹ vành tai cậu, giọng khô khốc hỏi:

“Là mặc cho tôi xem, hay mặc cho Tạ Thanh Ngô? Hay là Tạ Thanh Ngô dạy cậu mặc để đến gặp tôi?”

Vừa nghe tên Tạ Thanh Ngô, sống lưng Giang Dĩ lạnh toát.

Cậu vội xoay người định chạy trốn. Nhưng cánh tay cứng như gọng kìm đã kịp bóp lấy cổ cậu, đè cả người ép chặt lên cánh cửa.

Tay chỉ cách chốt cửa một tấc ngắn ngủi, nhưng cậu thế nào cũng không với được qua bàn tay kìm giữ kia.

Ngón tay Phó Trí Sâm chậm rãi luồn xuống vạt áo, lần theo từng tấc da nóng rực, men theo xương sườn chậm rãi vuốt ve.

“Trên người cậu, dấu vết này… đều là Tạ Thanh Ngô để lại? Hay còn của ai khác?”

Trên cổ Giang Dĩ là dấu tay Tạ Thanh Ngô bóp ra. Xuống chút nữa, xương quai xanh là vết hôn của Giang Chu Hành. Trên cổ tay lại có dấu đỏ do Tống Nam Sơn nắm chặt.

Toàn thân cậu, tràn ngập mùi của những người đàn ông khác.

“…Đều là Tạ Thanh Ngô.” Giang Dĩ cắn răng, che lương tâm nói dối.

Phó Trí Sâm chậm rãi nhếch khóe môi cười. Nụ cười kia lạnh lẽo đến mức sống lưng Giang Dĩ phát run.

—Giang Dĩ sống chết khó lường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play