Hệ thống vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen đỗ sát lề đường, cửa kính từ từ hạ xuống.

“Lên xe.”Giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo mệnh lệnh không thể trái.

Giang Dĩ còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa xe đã cạch mở ra, một bàn tay có khớp xương rõ ràng nắm chặt cổ tay cậu kéo mạnh vào trong xe.

【Tạ Thanh Ngô, tổng tài công ty giải trí mà cậu ký hợp đồng. Anh ta coi trọng nhan sắc hạ lưu của cậu, còn cậu liều mạng quỳ liếm anh ta để mong anh ta nâng cậu thành đại minh tinh.】

Anh ta coi trọng vẻ ngoài hạ lưu diễm lệ của Giang Dĩ, Giang Dĩ thèm khát tài nguyên trong tay anh ta. Cả hai đều lợi dụng nhau, hảo cảm trước sau đóng băng ở con số 0.

“Đến công ty.”

Tạ Thanh Ngô nói với tài xế, rồi kéo tấm chắn giữa khoang trước và sau xuống, quay đầu đánh giá Giang Dĩ từ trên xuống dưới.

Ánh mắt anh quá mức sắc bén, khiến Giang Dĩ theo bản năng kéo kéo vạt áo, tay lướt nhẹ lên họa tiết trên ngực, để tránh cảm giác như bị lột sạch ra mà nhìn.

Xe bắt đầu lăn bánh, Giang Dĩ muốn xuống cũng muộn rồi. Dù tay đã đặt lên tay nắm cửa, nhưng cửa khóa chặt, phong cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng lùi xa.

“Lại đây.”

Tạ Thanh Ngô gõ nhẹ lên ghế da bên cạnh.

Giang Dĩ lắc đầu không chịu qua.

“Như thế nào? Không được đi tuyển tú thì giận rồi ?”

Tạ Thanh Ngô lần đầu thấy cậu từ chối, đột nhiên thấy khó chịu.

Anh ta lại gần Giang Dĩ, Giang Dĩ vội co người, cuộn tròn lại như mèo bị dí nước, nép sát vào cửa xe, lòng lo lắng không yên, không phải sẽ xuất hiện mấy người đàn ông khác phát hiện cậu đang vụng trộm đi?

Cảnh Tu La sẽ chết người! Giang Dĩ thời thời khắc khắc ghi nhớ điều này.

“Cậu ngoài gương mặt ra thì còn biết làm cái gì? Phí phạm.”

Ngón tay dính mùi thuốc lá chạm lên xương quai xanh của Giang Dĩ, khẽ vuốt qua một dấu đỏ còn tươi ái muội.

Tạ Thanh Ngô biết Giang Dĩ không phải chỉ có mình anh ta, nhưng trước giờ anh ta không bận tâm.

Chỉ là, dấu đỏ còn mới tinh thế này, giống như vừa từ giường người khác bò xuống đã lập tức nhảy lên xe anh.

“Lần sau để tôi thấy cậu còn mang dấu vết của người khác lên xe tôi, cậu sẽ không vui vẻ được đâu.” Giọng nói đột ngột trầm xuống. Tay anh ta siết lấy cổ Giang Dĩ, ép đầu cậu vào cửa kính lạnh buốt.

Ánh nắng hắt qua cửa sổ in bóng đỏ ửng trên trán, đau rát đến mức Giang Dĩ hít một hơi thật sâu, hô hấp nghẹn ngào.

Tạ Thanh Ngô rút tay về, rồi lại giơ lên.

Giang Dĩ hoảng loạn, cả người run lẩy bẩy, trượt xuống sàn xe, co rút thành một cục, lưng ép sát vào ghế, tay ôm đầu như tự bảo vệ.

“Đúng, tôi là phế vật, nhưng mà anh đâu có thật lòng muốn nâng tôi lên?” Giang Dĩ không phục liền nhỏ giọng, nhưng vừa nghe thấy Tạ Thanh Ngô hít sâu một cái, liền vội vàng giơ tay lên che mặt, sợ bị siết cổ thêm lần nữa.

Tạ Thanh Ngô đưa tay tới gần, càng lúc càng áp sát. Giang Dĩ run lên bần bật, càng lúc càng sợ, cứ ngỡ đối phương sắp đánh mình đến nơi.

Anh ta lại bật cười khẽ, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Giang Dĩ, giọng điệu nửa cười nửa mỉa:

“Cậu thì biết làm gì? Trên giường thì đúng là khá đấy. Muốn tôi nâng cậu thành mỹ nhân nổi tiếng sao?”

【Kích hoạt cốt truyện ẩn – Trở thành diễm tinh! Yêu cầu: Đưa ảnh nóng cho Tạ Thanh Ngô xem, đồng thời nói rõ với hắn rằng cậu muốn dựa vào thân xác để nổi tiếng. Sau khi hoàn thành, phần thưởng: Một chiếc chìa khóa nhà!】

Diễm tinh: diễn viên, nghệ sĩ chuyên đóng phim quyến rũ, lên bìa tạp chí bikini, bán sắc lấy danh tiếng, dựa vào thân thể câu view, cọ tài nguyên, không cần năng lực diễn xuất.

Tuy nhiệm vụ này xấu hổ thật đấy, nhưng phần thưởng là chìa khoá nhà. Chìa khoá nhà ai?

Giang Dĩ hất tay Tạ Thanh Ngô ra, rút từ trong túi ra một xấp ảnh chụp chính mình khoả thân. Khi cầm đống ảnh đó, tai và đầu ngón tay cậu đều đỏ bừng. Cậu nghiến răng, coi như ném một cục đá, hất hết cả xấp ảnh thẳng vào mặt Tạ Thanh Ngô.

“Tôi sẽ làm diễm tinh! Còn hơn làm thứ đồ chơi cho anh!”

Tạ Thanh Ngô đang ngồi rất gần cậu, thậm chí còn chưa kịp để Giang Dĩ ném hết số ảnh ra, hắn đã liếc mắt nhìn rõ nội dung mấy tấm ảnh ấy một cách không sót chi tiết nào.

Mà đúng lúc đó, xe cũng dừng trước công ty.

Tài xế nhân lúc không khí căng thẳng, nhẹ giọng nhắc:

“Tạ tổng, tới công ty rồi.”

Tạ Thanh Ngô hơi nghiến chặt quai hàm, tưởng như đang kìm nén cơn giận, nhưng thực ra hắn không phải đang tức Giang Dĩ.

“Hắn chụp mấy thứ này? Ép cậu đúng không?”

Giọng trầm thấp, như rít qua kẽ răng.

Mặt Giang Dĩ đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Đến lúc này, khóe mắt hắn cũng đỏ hoe, trông cứ như người bị dồn đến đường cùng, sắp sụp đổ mà cầu cứu.

Trước cổng công ty, người qua lại tấp nập. Ngay lúc Giang Dĩ ném xấp ảnh ra, bên ngoài có không ít người đi ngang qua. Nào là bảo vệ, nhân viên văn phòng, thậm chí cả mấy anh shipper giao cơm hộp.
Khi đống ảnh trần trụi bay tán loạn trong xe, Giang Dĩ chỉ nghe tai mình ong ong như có dòng điện chạy qua. Cậu có cảm giác chắc chắn mọi người bên ngoài đều nhìn thấy hết rồi, bằng không sao cả thế giới đột nhiên im lặng đến vậy.

【Đừng thẹn thùng mà, thân yêu. Cơ thể cậu thật xinh đẹp đó nha! Một chiếc chìa khóa về nhà đã được bỏ sẵn vào túi, nhớ giữ cẩn thận nhé.】

Tạ Thanh Ngô cởi áo vest, tiện tay khoác lên vai Giang Dĩ, rồi tự mình bước xuống xe trước, sau đó mới mở cửa bên ghế của cậu.

“Xuống xe đi.” Tạ Thanh Ngô cúi người xuống, giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối, lau đi nước mắt còn đọng nơi đuôi mắt. Đầu ngón tay hắn chầm chậm vuốt qua gò má cứng đờ của Giang Dĩ, giọng nói trầm thấp: “Muốn tôi bế xuống không?”

【Ấm áp nhắc nhở: Người chồng thứ ba đang ở gần đây, xin chú ý giữ khoảng cách nhé.】

Giang Dĩ thoáng chốc giật mình tỉnh khỏi cơn xấu hổ, luống cuống tay chân nhét vội mớ ảnh rơi trên ghế xe xuống gầm, rồi đẩy mạnh Tạ Thanh Ngô ra, ngay cả áo khoác của hắn cũng ném trả.

“Tôi muốn từ chức! Tôi không làm nữa!”

Cậu sợ Tạ Thanh Ngô lại đưa tay kéo mình, giống như con nhím nhỏ dựng thẳng gai, sống lưng cứng đờ, hai tay huơ huơ tìm đường trong đám đông. Bước chân lảo đảo, cứ như lúc nào cũng có thể ngã sấp mặt.

Tạ Thanh Ngô thì chẳng cần chen lấn. Hắn chỉ hơi nhích người, đám đông lập tức tự động tách ra, nhường ra một lối đi thẳng tắp dẫn đến chỗ Giang Dĩ.

Giang Dĩ vừa quay đầu chạy, chân trái vấp chân phải, rốt cuộc mất thăng bằng, ngã sấp vào lòng một người đàn ông xa lạ.

Tư thế y như mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình: thân mềm nhũn, yếu đuối, chỉ cần đụng nhẹ là đổ sập. Cậu giật mình kêu khẽ một tiếng, mặt đỏ bừng, đâm thẳng vào ngực chồng tương lai.

Ngay lúc đó, trong đầu Giang Dĩ vang lên âm báo hệ thống:

【Ting! Hảo cảm +10.】

Cậu lạnh toát sống lưng, tim rớt cái bịch, tiêu rồi, chồng số hai và số ba đụng mặt nhau, phen này chắc chết.

Sau lưng vang lên tiếng Tạ Thanh Ngô gọi:

“Giang Dĩ!”

Cùng lúc, giọng một người đàn ông khác vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp mà quen thuộc:

“Giang Dĩ?”

Đó là giọng Tống Nam Sơn, từ tính, dễ nghe, nhưng mang theo chút lạnh lẽo.

 【 Tống Nam Sơn, ca sĩ đỉnh lưu, hảo cảm hiện tại: -100. Cậu từng thề sống thề chết sẽ không bao giờ dây dưa với người yêu cũ kiêm mối tình đầu này nữa. Anh ta từng thật lòng yêu cậu, coi cậu là chân ái, nhưng cậu lại lợi dụng danh nghĩa người yêu cũ để bám lên giường Tạ Thanh Ngô, cuối cùng bị bắt tại trận. Ban đầu, cậu đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, nhưng sau đó bị hắn ra tay phong sát, hủy sạch tiền đồ.】

Mẹ nó, thế này là tình cũ gặp tình mới, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Xong đời rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play