Lúc Thời Kiến Sơ và mọi người trở về khu 12 đã là tám giờ tối. Vừa bước xuống xe, cậu đã thấy bốn đứa trẻ đang ngồi thành hàng trên chiếc ghế dài, nghển cổ trông ngóng. Thấy người mình mong đợi, mắt lũ trẻ sáng rỡ, vội vã chạy lại vây quanh.
“Anh ơi, anh có đau không ạ? Có cần bôi thuốc không, nhà mình có thuốc đấy ạ.” Gương mặt non nớt của bọn trẻ không giấu được vẻ lo lắng. Chúng ngẩng đầu, líu ríu hỏi han, trông hệt như những ông cụ non.
Thời Kiến Sơ thấy lòng ấm áp, nhưng cũng có chút xót xa, lũ trẻ thật khiến người ta vừa thương vừa quý. Cậu ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên: “Anh đỡ nhiều rồi. Xem này, có phải không?”
Trên cánh tay, vảy đã bong ra một ít, có lẽ ngày mai sẽ lành hẳn, nhưng chắc sẽ để lại một vết sẹo nhỏ, phải mất một thời gian mới có thể mờ đi.
“Được rồi, được rồi, anh các cháu còn phải ăn cơm, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Thím Bao nhìn đồng hồ, ngày thường lũ trẻ đều đi ngủ vào khoảng chín giờ, hôm nay nghe Dung Túc nói anh Thời bị thương, mấy đứa bèn kê ghế ra cửa ngồi chờ, đến bữa cơm còn phải để chú Lý bế từng đứa về, sau đó lại nhất quyết không chịu đi tắm vì sợ lúc mình đang tắm thì anh Thời về sẽ không gặp được.
“Đi đi nào, anh có mua quà cho các em đấy, tắm xong ra đây nhận quà nhé.” Vốn dĩ hôm nay Thời Kiến Sơ có thể về sớm hơn hai tiếng, nhưng vì ghé qua trung tâm thương mại khu 1 mua không ít đồ nên mới về muộn một chút.
Lũ trẻ vừa nghe thấy thế, quả nhiên mừng rỡ, tranh nhau chạy vào phòng tắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play