Kể từ khi đến nông trường, Thời Kiến Sơ vẫn luôn làm việc đồng áng, một công việc hoàn toàn dựa vào sức lực. Mọi người đều biết cậu ngày thường rất mệt, nên buổi sáng thường không gọi cậu dậy, để cậu ngủ đến khi tự tỉnh. Thế nhưng hôm nay thì không được.
Thím Bao nhìn năm người đàn ông vai hùm lưng gấu, mặt mày hung dữ đứng ở cửa mà mấy lần mở miệng cũng không thốt nên lời. Môi trường ở nông trường vốn đơn giản, lần cuối cùng bà gặp phải người hung dữ như vậy là từ mấy năm trước, lúc đám côn đồ đến nông trường đòi nợ.
“Chị ơi, cậu chủ nhỏ… à không, ông chủ nhỏ Thời có ở đây không ạ?” Người đàn ông dẫn đầu có một vết sẹo trên mặt, gương mặt hung thần ác sát cố nặn ra một nụ cười, nhưng vì khóe miệng sưng đỏ nên trông càng đáng sợ hơn.
“Tôi, tôi không quen người này.” Mặt thím Bao trắng bệch vì sợ hãi, tay vịn vào cửa run lên bần bật, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. Dáng vẻ hung dữ của người này khiến bà nhớ lại chuyện mấy năm trước, nước mắt cũng sắp trào ra. Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ Tiểu Thời đắc tội với ai, bị người ta tìm đến tận cửa rồi sao!
Phải làm sao bây giờ? Có nên la lớn để đánh thức mọi người, báo cho Tiểu Thời chạy đi không?
Một người đàn ông khác thấy mặt thím Bao trắng bệch, trông như sắp ngất đi, bèn đẩy người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu đang đứng trước mặt ra, để lộ hai con mắt thâm quầng như gấu trúc, ngô nghê cười nói: “Chị ơi đừng sợ, chúng tôi đến xin việc, ông chủ nhỏ Thời có ở đây không ạ?”
“Đến xin việc à, là do Ô Chu giới thiệu phải không?” Bách Thiếu Cẩn vừa dậy ra ngoài thì thấy thím Bao sợ đến không nói nên lời, cậu ta cau mày bước tới, nói với thím: “Thím đừng sợ, là công nhân anh ấy tìm đến đấy ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play