Bạch Du mím môi, lựa chọn quay đầu đi, không nhìn Tạ Bùi Yến nữa.
Đây là rèn luyện thuộc về Tạ Bùi Yến, cậu không thể can dự cũng không thể giúp đỡ điều gì.
Cậu chỉ là hệ thống phụ tá của hắn, điều duy nhất cậu có thể làm… là đứng một bên cổ vũ hắn cố lên.
Bọn họ giằng co trên tầng cao nhất của Đăng Tiên Giai khoảng mười lăm phút.
Tạ Bùi Yến hé miệng hít sâu một hơi nguyên khí đầy lồng ngực, rồi nhắm lại, cắn răng chịu đựng cảm giác kinh mạch như muốn nổ tung, chậm rãi nâng chân trái lên. Nhưng chỉ mỗi lần nhấc lên một tấc, cũng giống như có ngàn cân đè nặng.
“Bộp.”
Bậc 999.
Ngay khoảnh khắc chân trái rơi xuống bậc thang cuối cùng, một cơn gió nhẹ mát lành thoáng lướt qua người hắn.
Cơn đau lan khắp đan điền và kinh mạch như thủy triều rút đi, thân thể tựa như nhẹ hơn bao giờ hết.
Tựa như vừa mơ một giấc mơ.
Nhưng giây tiếp theo, ngay trước mắt hắn, Bạch Du lại giống như bị vấp vào gì đó, cả người ngả về sau theo bản năng đưa tay về phía hắn.
Tạ Bùi Yến kinh ngạc chớp mắt, bản năng muốn giữ lấy cậu… lại không bắt được gì cả.
Bạch Du đã biến mất ngay tại chỗ.
Tạ Bùi Yến rũ mắt nhìn tay mình.
Hắn có thể cảm nhận được kinh mạch đang chậm rãi được mở rộng, cảm giác đau đớn quanh đan điền vốn luôn âm ỉ nay cũng nhẹ bớt không ít.
Thì ra… Đăng Tiên Giai lại có công dụng như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía trước không còn đường đi, chỉ còn một vực sâu vạn trượng. Bước tới một bước, có lẽ sẽ tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn.
Đây là bậc cuối cùng của Đăng Tiên Giai-- Khấu Tâm Giai.
Dưới áp chế của trọng lực, đa số tu sĩ không biết mình đã leo bao nhiêu bậc, đều lầm tưởng bậc 999 là cuối. Hễ lùi một bước, khảo nghiệm xem như thất bại.
Còn bước vào bậc cuối cùng này, là để thử xem: ngươi có dám bước vào vực sâu vô định hay không.
Đệ tử Kiếm Tông, chưa từng sợ hãi vực sâu.
Tạ Bùi Yến cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như chưa từng có, hắn nhìn sang bên cạnh, không có ai cả.
Tiểu hệ thống của hắn đang đợi phía trước, dù là vực sâu, hắn cũng sẽ không chần chừ.
Thần sắc Tạ Bùi Yến bình tĩnh, ánh mắt không một gợn sóng, dứt khoát bước về phía vực sâu không đáy.
Vào ngay lúc đó.
Hắn được một vòng tay nhỏ bé lo lắng ôm lấy.
“Tạ Bùi Yến! Ngươi không sao chứ? Vừa rồi đột nhiên ngươi biến mất, ta liên lạc không được, lo muốn chết!”
---
Bạch Du vốn còn đứng cao hơn Tạ Bùi Yến một bậc, vừa thấy hắn bước lên bậc 999, cậu liền theo bản năng bước thêm một bước…
Kết quả, ngay trước mắt mình, Tạ Bùi Yến liền biến mất.
“!!!”
Cậu hoảng loạn xoay vòng vòng, liên hệ tinh thần cũng đã bị cắt đứt, muốn chui vào ý thức của đối phương thì có bức tường cản lại.
Bạch Du sốt ruột, chỉ có thể dựa vào sợi dây huyết mạch cảm ứng giữa hai người để xác định Tạ Bùi Yến còn sống hay không. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói cứ lặp đi lặp lại bên tai cậu:
“Ngươi vì sao bước lên con đường tu hành... Ngươi vì sao bước lên con đường tu hành... Ngươi vì sao…”
Bạch Du: (。・ˇ_ˇ・。:)?
Cậu nghiêm mặt theo âm thanh mà tìm kiếm, liền thấy một chiếc gương cổ.
Cậu nhíu mày, cảm thấy có chút bất ổn.
Quét qua vài dòng chú thích bên cạnh gương:
【Vấn Tâm Kính】
Công năng: Chiếu thấu mê cảnh sâu trong lòng người, vạch rõ thiện ác trong tâm niệm.
Kể từ khi được tạo ra, Vấn Tâm Kính đã soi qua vô số linh hồn khác nhau, nhưng từ rất lâu rồi, nó chưa từng thấy linh hồn nào thuần khiết như thiếu niên trước mắt.
Tâm cảnh cậu phảng phất như hồ nước trong suốt, thấy đáy không gợn sóng, không mê võng, không hoang mang, giống một thanh trường kiếm sáng trắng không chút tì vết, dũng cảm tiến lên không sợ gì.
Sự thuần túy đó, khiến cả Vấn Tâm Kính cũng phải cảm động.
Nó vốn định hỏi một vấn đề sâu sắc, cuối cùng do dự mãi vẫn hỏi câu kinh điển nhất của nó: “Ngươi vì sao bước lên con đường tu hành?”
Bạch Du mờ mịt nhìn gương vài lần.
Hả? Mình có từng nghi ngờ gì về chuyện này đâu?
Cậu nhăn mày, nghiêng đầu nói:
“Ta không tu hành đâu, ta là hệ thống. Hỏi nhầm người rồi.”
Vấn Tâm Kính: ???
Không tu hành thì đến Kiếm Tông làm gì?
“Vậy ngươi tới đây vì điều gì?”
“Ờm…” Bạch Du nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nhớ đến nguyện vọng khi vừa đến thế giới này, đánh bại 01, trở thành hệ thống đỉnh cấp nhất nghiệp giới, liền sáng mắt trả lời:
“Để thăng đỉnh nha!”
Vấn Tâm Kính: …
Nó không phản hồi.
Bạch Du lo lắng chọc chọc mặt kính: “Này… còn ở đó không? Không phải bị lỗi rồi chứ?”
Cuối cùng, hai chữ to hiện lên trên mặt kính:
[THÔNG QUA]
Ngay sau đó, không gian bắt đầu chấn động, như sắp tiêu tán.
Bạch Du lập tức hiểu chuyện, nhanh tay giữ lấy Vấn Tâm Kính: “Cho ta ở lại chút nữa! Chờ Tạ Bùi Yến tới rồi ta đi cũng chưa muộn mà!”
Tạ Bùi Yến nhìn không thấy cậu, sẽ lo lắng lắm đó.
Vấn Tâm Kính vẫn không trả lời, không gian bên ngoài vẫn tiếp tục sụp đổ.
Bạch Du lập tức phồng má, đôi mắt đen nhánh ướt ướt, giọng nói rầu rĩ mềm nhũn:
“…Làm ơn màaaa…”
Vấn Tâm Kính: …
Trong khoảnh khắc, như có một tiếng thở dài truyền đến.
Không gian đang tiêu tán lại ngưng tụ thành thực thể.
“!”
Bạch Du lập tức vui mừng, đôi mắt sáng rực trở lại, lại biến về hình dáng chó con vui sướng nhào tới ôm Vấn Tâm Kính: “Cảm ơn cậu nha!”
Vấn Tâm Kính: …
Kiếm Tông từ trước đến nay toàn kiểu đổ máu không đổ lệ, đùng cái gặp phải một tiểu hệ thống biết khóc biết làm nũng, nó cũng bị dọa ngốc.
Nhưng… cũng không thấy ghét gì cả.
Có thể khóc, có thể cười, chẳng phải là tính tình ngay thẳng, thuần khiết sao?
Vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Bạch Du cũng chẳng để ý chút nào chuyện vừa rồi bị hỏi khó đến phát khóc, thấy mình không bị đuổi đi, lại hớn hở ngồi xuống lải nhải:
“Này, Vấn Tâm Kính, cậu nói xem… Ta có thể trở thành hệ thống số một toàn nghiệp giới không?”
Vấn Tâm Kính: …
Ta là Vấn Tâm Kính, không phải ma kính có hỏi có đáp!
Tên nhóc này rốt cuộc có hiểu không?
Nhưng nhìn gương mặt chờ mong của tiểu hệ thống, Vấn Tâm Kính đành trầm mặc hai giây, rồi hiện lên một hàng chữ:
“Trăm sông đua chảy, ai nỗ lực sẽ vượt lên; vạn thuyền ra khơi, kẻ dũng tiến sẽ thành công.”
Thôi, chỉ là tiểu hài tử, trả lời một câu cũng chẳng sao.
“Oaaa~ Cậu là nói tớ nhất định sẽ trở thành hệ thống đệ nhất á?!”
(nghĩ lại thấy kỳ) “À nhầm… Ý là tớ hả?!”
Vấn Tâm Kính bị nghẹn một chút, nghiêm túc phản hồi:
“Không phải. Ý ta là: có nỗ lực mới có cơ hội đăng đỉnh.”